Cẩm Lý không để tâm đến lời nói của Phương Ly, bước tới bên cạnh y, vươn tay ra, muốn kiểm tra giúp y.
Phương Ly đến đầu cũng lời ngẩng lên, vung tay ngăn chặn động tác của anh:" Cút."
" Này, đừng tưởng ta sủng ngươi liền muốn làm gì thì làm nhé, tính tình ngươi xấu như thế, ba mẹ ở nhà có biết không? Ta cũng đâu làm gì ngươi." Cẩm Lý có chút tức giận, lại không đành lòng nhìn bộ dạng thê thảm của Phương Ly. Mặc kệ Phương Ly phản kháng, vẫn chậm rãi vươn tay ôm lấy y, từng chút từng chút dùng yêu lực chữa trị.
" Cẩm Lý?" Phương Ly không thể tin mở lớn mắt nhìn người phía trước, lại bởi cái ôm của anh mà chỉ có thể nhìn thấy một mảnh y phục đen tuyền trước ngực.
Phương Ly động đậy, muốn thoát khỏi cái ôm kia, muốn tận mắt nhìn thấy gương mặt của Cẩm Lý.
Cẩm Lý bị quậy có chút phiền phức, gằn giọng.
" Ngồi yên." Người trong lòng cứ động đậy khiến anh không thể tập trung điều động yêu lực dò quét thân thể y được, Cẩm Lý không chút thương tiếc đe dọa.
Dù thật sự muốn đẩy người ra, nhưng sức lực không đủ, Phương Ly chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi trên giường để Cẩm Lý ôm lấy, cảm nhận yêu lực quen thuộc truyền vào trong cơ thể, quen thuộc đến nỗi, trước mắt y có thể hiện ra tình cảnh của hơn 6 năm trước, Phương Ly mím môi, không buông tha gọi:" Cẩm Lý."
Cẩm Lý không muốn trả lời chút nào, anh còn đang tập trung chữa trị cho y nha! Tìm mãi không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-tien-ty-khong-dang-mot-xu/1815764/chuong-144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.