Thái tử đương triều ở trong hình dáng của chim nhỏ, rất nhanh có thể thoát khỏi rừng bạt ngàn, từ trên cao nhìn xuống, y có thể dễ dàng nhìn ra những kẻ sát thủ của tứ vương gia vẫn còn đang ẩn nấp bên ngoài bìa rừng, canh trừng vạn nhất y có chạy trở ra cũng sẽ dễ dàng trừ khử.
Thái tử thoát khỏi tầm vây của đám sát thủ, đập cánh bay thêm một đoạn, liền phát hiện ra người của y cũng đang gấp gáp tìm kiếm mình.
Y không rõ lúc nào mình mới không phục hình người, chỉ có thể đập cánh bay đến bên cạnh Hoàng Thu Ngư, chờ đợi thời gian khôi phục dáng vẻ.
Thái tử đột nhiên không mảnh vải che thân từ không trung xuất hiện trước mặt, dọa cho Hoàng Thu Ngư chút nữa ngất xỉu. Cũng may bao năm rèn rũa trên chiến trường giúp y vớt được chút mặt mũi, không thật sự ngất đi.
Hoàng Thu Ngư gấp gáp cởi áo choàng ra, khoác lên người thái tử:" Thái tử, thật sự là ngài! Ngài cuối cùng cũng trở về, tôi biết là ngài sẽ không có việc gì đâu."
Hoàng Thu Ngư khóe mắt ươn ướt nhìn thái tử điện hạ nhà mình.
Thái tử đương triều còn vướng bận trong lòng, nào rảnh dỗ dành thuộc hạ thân cận của mình, y phất tay:" Trở về thôi."
Giải quyết tốt việc triều đình, y mới có thể rảnh dỗi chạy tới tìm ân nhân nhỏ kia.
Thái tử vươn tay chạm lên môi, lấy ra một sợi lông nhỏ, trân trọng nắm lấy trong lòng bàn tay. Này là nhân lúc tiểu hồ ly không chú ý, y đã nhổ đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-tien-ty-khong-dang-mot-xu/1815750/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.