Phương Ly Ngôn bị Cẩm Lý siết đau, nhẹn một hơi, đành phải dừng lại động tác, dịu dàng hướng vòng tay lên hai đỉnh hồng hồng, nhẹ nhàng xoa nắn, một tay khác lướt xuống eo, cố gắng giảm bớt căng cứng của Cẩm Lý:" Ngoan, thả lỏng."
Cẩm Lý nằm dưới, cực kỳ ấm ức.
Tại sao lần nào cũng trực tiếp đâm tới, rồi lại bắt trẫm thả lỏng? Ngươi không thể giúp trẫm khuếch trương thật tốt rồi mới đâm tới hay sao?
Cẩm Lý nghẹn một bụng ấm ức trong lòng, bên dưới đau đớn như bị xé làm hai nửa, còn trướng đau hơn những lần trước, tựa như có một bức mảnh bị xé rách bên trong vậy.
" Hức..."
Thô to quá! Sâu quá huhu! Cơ thể mình lạ quá! Chịu không nổi nữa.
Cẩm Lý không hiểu sao lại thật sự khóc nấc lên.
Phương Ly Ngôn nhìn thấy nước mắt trong suốt của anh, lúc này mới tá hỏa.
" Đừng khóc... đừng khóc... anh không làm nữa được không?" Phương Ly Ngôn đau lòng, nhịn xuống sưng đau bên dưới, thật sự rút ra khỏi Cẩm Lý.
Cảm giác trướng đau biết mất, Cẩm Lý lúc này mới giảm đi căng thẳng, nằm bẹp trên giường thở dốc.
" Thật sự rất đau sao?"
Đệch, ngươi thử nằm xuống để trẫm tới xem.
Cẩm Lý trong lòng phản ứng kịch liệt, lại không hiểu sao lắc đầu.
Cẩm Lý:"..." trẫm vốn là muốn gật, lắc đầu không phải ý của trẫm.
Phương Ly Ngôn vốn muốn buông tha cho Cẩm Lý, ai ngờ lại nhận được cái lắc đầu của anh. Đau đến căng cứng nhưng vẫn đối với y lắc đầu, là vẫn muốn cùng y làm có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-tien-ty-khong-dang-mot-xu/1815739/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.