Chương trước
Chương sau
Cẩm Lý ôm theo một bụng tức giận lại không thể làm được gì, nhàm chán lau dọn sàn nhà. Nói lau liền lau đến rạng sáng mới có thể hoàn thành toàn bộ công việc.
Anh trở về phòng, nhìn một lượt căn phòng nhỏ bé thảm hại đến đáng thương, chấp nhận sự thật rằng mình phải nằm ngủ trên cái giường nhỏ bé cứng rắn.
Thở một hơi dài. đặt mình lên giường, tìm một tư thế thoải mái để ngủ. Anh không thể không thừa nhận, việc trải qua quá nhiều thế giới đều được nhóc con nuông chiều đến hư hỏng rồi. Chịu khổ một chút liền cảm thấy uất ức đáng thương, muốn được gặp nhóc nhà mình.
Nhớ lại anh của trước đây, chưa bao giờ anh có cảm giác ỉ lại vào một ai đó đến như thế!
Haizz.
Nhóc đáng thương yếu ớt bất lực chỉ có thể là trẫm.
Cẩm Lý cả người đau nhức nằm trên giường, mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay. Ngủ vốn không được ngon giấc, tinh thần anh cực kì không tốt, còn cộng thêm chưa được bao lâu đã bị nhấc người dậy.
Vẫn là bà quản gia mặt than chết tiệt kia:" Tiểu súc sinh, còn ngủ đến bao giờ."
Cẩm Lý còn đang ngủ, đã hứng cả cú đạp vào bụng.
Cẩm Lý nhăn mặt, ôm bụng đứng dậy, nhìn chằm chằm bà quản gia.
[ Thái độ không đúng mực, tiến độ nhiệm vụ -10%]
Cẩm Lý:"..."
Ép người quá đáng!
Ngủ chưa được bao lâu đã phải dậy làm việc, mang theo cơ thể đau nhức cùng cái bụng đói meo, Cẩm Lý mím chặt môi, dùng sức đẩy cây chổi lau trên nền nhà.
Kỳ lạ, theo tư liệu, căn nhà này vốn có rất nhiều omega làm việc giống anh mới phải, tại sao anh ở đây cả một ngày rồi vẫn không thấy ai? Ngoài bà quản gia mặt than cùng vị Phương thiếu mặt đẹp được anh ném vào danh sách đen ra, một bóng người tiếp theo nữa cũng không thấy?
Biệt thự này, không phải bị bỏ hoang rồi chứ!
Sự thật đã chứng minh, trước ngày Cẩm Lý xuyên tới đây một ngày, biệt thự này đã được tiểu chủ nhân sang nhượng cho vị bạn thân họ Phương kia, vị bạn thân họ Phương tính tình cực kỳ xấu, không muốn giao thiệp với người ngoài, chỉ trong một buổi sáng liền đuổi hết người đi.
Cẩm Lý cùng bà quản gia vốn cũng phải xách đồ đi theo, nhưng nhờ sự khuyên nhủ tận tình của tiểu thiếu gia biệt thự này, vị bạn thân họ Phương mới đồng ý giữ lại Cẩm Lý cùng bà quản gia.
Cẩm Lý:"..." Không rõ là vui hay buồn.
Trẫm cảm thấy nhiệm vụ lần này cứ quái quái, bình thường vừa tới thế giới đều phát cả hai nhiệm vụ, lần này chỉ phát có một cái, trẫm ở đây cả 1 ngày rồi vẫn chưa biết tên của nhóc nhà mình.
[ Ký chủ không cần lo lắng, nhiệm vụ chưa phát tức là mục tiêu nhiệm vụ vẫn chưa cần.]
Ý là, y cẩn trẫm thì trẫm mới được lên sàn, y không cần trẫm liền có thể bỏ qua trẫm có đúng hay không?
[Đại khái là như vậy... nhưng ký chủ đừng buồn, mục tiêu nhiệm vụ chắc chắn sẽ cần ký chủ.]
Cẩm Lý:"..."
Trẫm đang suy nghĩ làm thế nào để thoát khỏi chỗ này, đừng làm phiền trẫm nữa.
Muốn trở thành đỉnh cao, thì trước hết phải thoát được khỏi đáy vực đã.
Nơi này, không thích hợp để trở thành đỉnh cao đâu.
Cẩm Lý chú tâm suy nghĩ, không hề phát hiện ra, ánh mắt sắc bén ở trên lầu đã rơi về phía anh.
Bóng đen cao lãnh đứng trên cầu thang, nhíu mày nhìn chằm chằm vào thân ảnh nhỏ bé siêu vẹo đang cố gắng đẩy từng nhát chổi lau trên sàn nhà. Ở góc độ này, y có thể dễ dàng nhìn thấy mái tóc rối loạn trên đầu, tấm lưng nhỏ bé, đôi chân mảnh mai... lại không thể thấy rõ được ánh mắt, chiếc mũi, cánh môi của người đó.
Bất giác, y muốn nhìn thấy, biểu cảm trên mặt người đó!
Nghĩ là làm, Phương Ly Ngôn bước nhanh xuống cầu thang, đi về phía Cẩm Lý. không một tiếng động đứng trước mặt anh, tay luồn xuống nắm lấy cằm Cẩm Lý, mạnh mẽ nhấc lên.
Cẩm Lý đang bận chửi rủa trong lòng bỗng chốc bị ép phải ngửa mặt lên nhìn trời:"..."
Trẫm có làm gì sai sao?
Cẩm Lý dùng ánh mắt có chút hoảng sợ nhìn Phương Ly Ngôn.
Khó khăn lắm mới dấu được sát ý trong mắt đó! Khả năng điều khiển ánh mắt của trẫm ngày càng bá đạo rồi, tiếp theo có thể gia nhập giới diễn viên được luôn rồi.
" Khụ khụ." Cẩm Lý che miệng ho khan.
Vốn muốn quay đi, nhưng cơ bản cằm bị giữ quá chặt, không thể nào nhúc nhích được a.
Đưa tay che miệng, liền không có tay để giữ chổi lau, chổi lau hoàn hảo ngả về phía trước, đụng trúng ngực Phương Ly Ngôn.
Phương Ly Ngôn đen mặt, sát khí u ám bắt về phía Cẩm Lý.
Cẩm Lý vốn không bị ánh mắt làm ảnh hưởng, bên ngoài lại vẫn phải cố tỏ ra run sợ, cả người bắt đầu không theo kiểm soát run lẩy bẩy.
Phương Ly Ngôn không nói một lời, chán ghét hất anh ra, Cẩm Lý ngã nhào xuống nền đất.
Gì! Trẫm diễn hơi quá đà à? Hiện tại làm lại được không, trẫm đảo bảo sẽ tiết chế!
" Ai cho hắn xuất hiện ở đây?" Giọng nói rét lạnh vang lên trên đỉnh đầu Cẩm Lý.
Cẩm Lý:"..." Con mọe, tưởng trẫm thích xuất hiện ở đây lắm à!!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.