Cẩm Lý ôm theo một bụng tức giận lại không thể làm được gì, nhàm chán lau dọn sàn nhà. Nói lau liền lau đến rạng sáng mới có thể hoàn thành toàn bộ công việc.
Anh trở về phòng, nhìn một lượt căn phòng nhỏ bé thảm hại đến đáng thương, chấp nhận sự thật rằng mình phải nằm ngủ trên cái giường nhỏ bé cứng rắn.
Thở một hơi dài. đặt mình lên giường, tìm một tư thế thoải mái để ngủ. Anh không thể không thừa nhận, việc trải qua quá nhiều thế giới đều được nhóc con nuông chiều đến hư hỏng rồi. Chịu khổ một chút liền cảm thấy uất ức đáng thương, muốn được gặp nhóc nhà mình.
Nhớ lại anh của trước đây, chưa bao giờ anh có cảm giác ỉ lại vào một ai đó đến như thế!
Haizz.
Nhóc đáng thương yếu ớt bất lực chỉ có thể là trẫm.
Cẩm Lý cả người đau nhức nằm trên giường, mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay. Ngủ vốn không được ngon giấc, tinh thần anh cực kì không tốt, còn cộng thêm chưa được bao lâu đã bị nhấc người dậy.
Vẫn là bà quản gia mặt than chết tiệt kia:" Tiểu súc sinh, còn ngủ đến bao giờ."
Cẩm Lý còn đang ngủ, đã hứng cả cú đạp vào bụng.
Cẩm Lý nhăn mặt, ôm bụng đứng dậy, nhìn chằm chằm bà quản gia.
[ Thái độ không đúng mực, tiến độ nhiệm vụ -10%]
Cẩm Lý:"..."
Ép người quá đáng!
Ngủ chưa được bao lâu đã phải dậy làm việc, mang theo cơ thể đau nhức cùng cái bụng đói meo, Cẩm Lý mím chặt môi, dùng sức đẩy cây chổi lau trên nền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-tien-ty-khong-dang-mot-xu/1815727/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.