Cẩm Lý tỉnh dậy trên giường bệnh, Khởi Linh túc trực bên cạnh liền nhận ra:" Em cuối cùng cũng tỉnh."
Anh gật đầu:" Ừm, tôi bị làm sao vậy?"
Khởi Linh:" Chỉ là hít quá nhiều khí độc."
Cẩm Lý nghiêng đầu trầm ngâm.
Thấy anh trầm mặc, Khởi Linh không kìm được xoa đầu anh, lại không nói trước ôm chặt lấy anh. Cẩm Lý đột nhiên bị ôm chặt, có chút ngây ngốc. Anh nghi ngờ não của mình bị dính khói rồi.
Ở trong lồng ngực y, anh có thể dễ dàng cảm nhận tiếng tim đập vững vàng, hơi ấm cùng mùi hương quen thuộc, bên tai vang lên câu hỏi.
" Tại sao em lại tới được đó?"
" Anh ở đó." Ngươi không ở đó, trẫm chạy tới làm gì?
" Cẩm Lý."
" Ừm."
" Em thật tốt."
" Đương nhiên." Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt.
" Cẩm Lý."
" Nói!" Gọi tên trẫm nhiều như thế làm gì.
" Anh yêu em."
"..."
Chờ một chút, trẫm chưa thích ứng kịp.
Mặc dù trải qua rất nhiều thế giới, cùng nhau vượt qua nhiều chuyện, thế nhưng đây là lần đầu tiên y trực tiếp nói ra câu đó.
Nghe thấy gì chưa? Hắn nói yêu trẫm đó.
[ Ký chủ cố lên.] Ngài đừng có khoe khoang, nó độc thân rất vui vẻ.
Thấy Cẩm Lý không phải ứng gì, y có chút thất vọng.
Em ấy vẫn chưa kịp thích ứng với mình. Mình phải chậm lại, quá nhanh sẽ khiến em ấy ngạt thở.
Khởi Linh bất an ôm lấy Cẩm Lý, kiên quyết không chịu buông anh ra, trong lòng tự an ủi mình.
" Tôi cũng yêu anh."
" Hả?"
"..."
" Em vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-tien-ty-khong-dang-mot-xu/1815722/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.