" Cẩm Lý."
Bên cạnh vang lên tiếng gọi, còn chứa thêm tia cảm xúc hỗn độn.
Cẩm Lý sau khi tùy tiện khoa chương, nghe thấy tiếng gọi liền quay đầu, chính là tiêu cự còn chưa kịp ổn định, cơ thể đã bị một bóng đen phủ lên.
" Được rồi... được rồi..." Cẩm Lý nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Tư Ngung, mặc dù biết tên này sẽ không cảm nhận được đâu.
Tư Ngung sau khi thoát khỏi khống chế của xác sống cấp cao kia, mở mắt ra liền không nhìn thấy Cẩm Lý, trong lòng dấy lên cảm xúc lo lắng bất an, y sợ Cẩm Lý bị kẻ kia bắt đi mất rồi.
Nhỡ may, kẻ kia nhân lúc y vô thức, bắt mất anh ấy đi thì phải làm sao?
Tư Ngung ôm tâm trạng bất an mà gấp gáp chạy đi tìm Cẩm Lý.
Thời điểm bước lên sân thượng, nhìn dây leo cuốn quanh, bóng dáng đơn bạc của anh chìm trong ánh trăng mờ ảo, bởi vì quá tối, Tư Ngung không thể nhìn thấy biểu cảm của anh...
Bỗng chốc, y liền muốn tiến tới ôm lấy anh, muốn kéo bóng dáng kia ra khỏi sự cô đơn chết chóc, ra khỏi nơi bóng tối vô tận.
Y thật sự tới ôm lấy anh vào lòng.
Cẩm Lý bởi vì đáp lại cái ôm của Tư Ngung, làm rơi mất cả tinh hạch trên tay. Tinh hạch rơi xuống nền đất, dưới ánh trăng sáng, sắc vàng càng thêm đậm.
Cảm thấy tâm tình của Tư Ngung đã ổn định hơn, Cẩm Lý lúc này mới đẩy y ra.
Cũng không thể ôm nhau đứng cả đêm được mà! Trẫm buồn ngủ rồi.
[...] Cho nên, ngài mà không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-tien-ty-khong-dang-mot-xu/1815688/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.