" Ngốc ở đó làm gì, mau đi lên." Cẩm Lý nhíu nhíu mày, không vừa ý nhìn Cung Mộ vẫn còn đứng ngốc một chỗ.
Trẫm bem người ta thập tử nhất sinh rồi, không chạy... ở lại đợi ăn vạ à. Trẫm còn chưa hỏng não đâu.
Cầm Lý nắm lấy cổ tay Cung Mộ, kéo về phía trước. Chính là tùy tiện chọn một phương hướng, không nhanh không chậm rời đi.
Tầm nhìn của Cung Mộ toàn bộ đều bị tấm lưng đơn bạc che chắn, trong mắt chỉ còn có một mình anh. Cung Mộ ngốc ngốc gọi:" Sư tôn."
Một người xa lạ, hai lần gặp mặt đều cứu y một mạng?
" Ừ?" Cẩm Lý dắt Cung Mộ đi, khẽ ngoảng đầu lại đáp.
" Tại sao lại cứu con."
" Ngươi là đệ tử của ta, đương nhiên phải cứu rồi."
" Vậy... nếu hôm nay là người khác, sư tôn cũng sẽ cứu sao?"
Hình như là không! Không phải ngươi, trẫm rảnh đâu mà quản.
Xét về việc trả lời thế nào đạt nhiều giá trị hảo cảm nhất, Cẩm Lý quyết định ăn ngay nói thật:" Sẽ không."
Cung Mộ bị câu trả lời của anh làm cho kinh ngạc, trợn tròn mắt nhìn.
" Bởi vì là ngươi, ta mới cứu."
" Lần đầu tiên, ta cố tình tới đó cứu ngươi, lần này, ta cũng là cố tình tới cứu ngươi."
" a."
" Ngươi a cái gì... để ta xem có phải bị bọn trúng đánh ngốc rồi hay không?" Cẩm Lý lo lắng là thật, kéo Cung Mộ lại gần, cẩn thận tỉ mỉ xoa xoa đầu Cung Mộ, một chút lại vạch tóc lên xem.
" Sư... sư tôn." Cung Mộ tâm khẽ động
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-tien-ty-khong-dang-mot-xu/1815665/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.