6:00 am.
Đồng hồ sinh học của Cẩm Lý luôn đúng giờ như vậy, anh chậm chạp mở mắt, nhìn lên trần nhà.
Cả người ê ẩm, tựa như bị dây thừng quấn chặt một đêm, vừa khó thở, vừa nóng bức.
Cẩm Lý ai oán nhìn người bên cạnh.
Con mọe!
Cả một đêm.
Hắn ta ôm trẫm như gối ngủ cả một đêm.
Trẫm đẩy hắn ta... căn bản là không thể đẩy hắn ra.
Trẫm đạp hắn...
Mọe, cơ bản là trẫm không thể đạp được hắn.
Rõ ràng là chân của hắn bị thương, làm thế nào có thể quấn trẫm chặt như thế?
Người đâu, mau hộ giá!
Cẩm Lý ai oán, lại không thể cử động, không làm cách nào có thể thoát khỏi lồng ngực rắn chắc, nóng bức kia.
" Kinh Bắc, con mẹ nhà anh." Cuối cùng vẫn không chịu đựng nổi nữa, ai oán kêu lên:" Kinh Bắc, anh mau buông ra, mặt trời chiếu đến mông rồi kìa."
Cẩm Lý tức giận.
Kinh Bắc lúc này mới khẽ động hàng mi, chậm rãi mở mắt. Đối diện với gương mặt đầy oán hận của Cẩm Lý, Kinh Bắc không một chút run sợ, khẽ mỉm cười, chất giọng trầm khàn:" Chào buổi sáng."
Cẩm Lý nộ khí sung thiên, mắng:" Chào cái đầu nhà anh, mau buông tôi ra." Cẩm Lý bất mãn cựa quậy.
" A, vẫn còn sớm."
" Sớm cái đầu nhà anh, sáu giờ sáng rồi... anh không đi làm, tôi còn phải đi làm."
"Anh giúp Cẩm Lý xin nghỉ nhé!"
" Không cần."
" Nhưng anh muốn ngủ."
" Cút về nhà anh mà ngủ... tôi không muốn."
" Anh muốn ngủ với em."
" Này... anh bị bệnh à?"
" Ừm, anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-tien-ty-khong-dang-mot-xu/1815642/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.