Cuộc sống bị ngọn lửa năm ấy xóa đi màu sắc.
Từ một cậu bé thông minh, nhanh nhẹn trở nên lầm lỳ, ít nói.
Những người quen biết cậu trước đây đều xa lánh cậu. Bởi vì họ sợ ánh mắt của cậu, sợ tính tình của cậu? Không, họ nào có sợ, ánh mắt bọn họ dành cho cậu, chính là ghê tởm, kì thị. Họ ghê tởm một đứa trẻ sinh ra từ vạch đích, hiện tại mất đi người thân làm chỗ dựa, họ kì thị một đứa trẻ từng là người thân, bởi vì những lợi ích thương trường.
Cậu rời khỏi nơi đó, đi tới một miền đất lạ, cậu rời đi, không phải bỏ lại tất cả, mà rời đi, để một ngày quay trở về dành lại mọi thứ.
Cậu từng bước lấy lại ánh mắt kính nể trước kia họ dành cho cậu, từng bước, lấy lại ngôi vị của mình.
Để giờ đây, mọi người coi cậu là truyền kỳ, là một tồn tại đi ra từ tiểu thuyết.
Tàn nhưng không phế.
Máu lạnh, vô tình, thông minh tài trí.
Đấy là những mĩ từ mà người đời dành cho cậu.
Và chính cậu, cũng bị nhấn chìm trong những mỹ từ đầy áp đặt đó. Cậu đã thật sự tưởng mình máu lạnh, thật sự nghĩ mình vô tình... cho đến khi, người đó xuất hiện.
Một bác sĩ danh tiếng không lớn, trình độ chuyên môn không có, vậy mà lại từ đâu xông tới, tóm lấy cái áo choàng của cậu,mạnh mẽ kéo mở nó ra khiến cậu nhận ra tính cách thật của mình bị vùi lấp bao nhiêu năm.
Cậu không cần biết người này có thể chữa khỏi chân cho cậu hay không,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-tien-ty-khong-dang-mot-xu/1815639/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.