Không gian phòng khách rộng lớn chật kín người... dáng người nào cũng to lớn, mặc đồng phục là âu phục đen tuyền.
" Vệ sĩ?"
" Bắt hắn lại cho ta."
" tôi là người vớt anh đó." Lấy oán báo ân là cái thể loại gì.
Kinh Bắc dường như không muốn nghe Cẩm Lý kêu gào, tiếp tục mặt lạnh:" Bắt lấy."
Ha ha, ngươi nói xem, thể loại lấy oán báo ân này, trẫm nên làm thế nào mới tốt đây?
Kinh Bắc tức giận nhìn chằm chằm kẻ đang nhàn nhã ngồi đối diện mình uống trà kia.
Tại sao, giá trị vũ lực của tên này lại lớn như vậy? Sát thủ chuyên nghiệp sao!!!
" Đừng có nhìn nữa, tôi là bác sĩ." Cẩm Lý cực kì nhấn mạnh, nhập một ngụm trà, dường như những vệ sĩ đang nằm dưới đất đầy đồ vật ngồn ngang kia không hề tồn tại.
" Ngươi muốn gì?"
" Chữa chân cho anh... ừm... còn có, bảo vệ anh." Nhiệm vụ là vậy nha.
" Ta không cần."
" Cái này không phải anh nói là được." Trẫm cũng không muốn, nhiệm vụ ghi rõ như vậy rồi.
Cẩm Lý biểu thị việc này chính mình cũng không thể quyết định.
" Tới, thay đồ." Cảm chết rồi lại bị kéo ... phiền phức chỉ mình trẫm gánh.
Kinh Bắc cực kì không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-tien-ty-khong-dang-mot-xu/1815627/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.