Edit: lamlam28701 Việc Tần Việt cùng Chử Ngọc kết hôn xác định rất nhanh. Vốn bây giờ Chử Ngọc là Đế Khanh, việc kết hôn phải làm vô cùng trang trọng mới phải. Bất quá bây giờ người y muốn gả là tiểu thúc tử y, hoàng thất cũng không muốn đem sự tình huyên náo quá lớn, bởi vậy việc kết hôn điệu thấp vô cùng. Dẫn đầu kiệu hoa liền đưa Tần Việt từ Tần phủ đưa đến quý phủ Đế Khanh vừa được xây. Không sai, người bị kiệu hoa đưa tới là Tần Việt. Chử Ngọc ở đây vẫn còn oán hận Tần gia rất nhiều, tự nhiên sẽ nghĩ biện pháp khiến cho Tần gia phải nhục nhã, không có ai sẽ cho rằng y đối với Tần Việt có ý mới làm như vậy. Dù sao tính tình Chử Ngọc âm trầm liền cố chấp, sợ là lúc kết hôn bị tổn thương cực kì mới nghĩ biện pháp báo thù cũ. Hoàng đế bây giờ, ca ca Chử Ngọc, thương tiếc đệ đệ song nhi của mình chịu nhiều khổ cực. Mặc dù không có tổ chức kết hôn ồn ào náo nhiệt, nhưng vẫn bày ra tiệc lớn, để cho mọi người có can hệ đến Tần gia đến xem trò vui, nhìn chuyện cười Tần gia. Tiện thể cũng chúc mừng hỉ sự của Chử Ngọc. Trước đây vì dằn vặt Tần gia, Chử Ngọc sau khi xây xong Đế Khanh phủ đệ đều không có vào ở. Lần này y thành hôn, cũng là chuyển nhà. Tuy Lý thị nói rất êm ta là Chử Ngọc đi lấy chồng, nhưng trên thực tế chính là Tần Việt đến ở rể, trở thành tân phò mã Đế Khanh của Chử Ngọc này. Cùng ngày đại hôn, Lý thị tức đến bệnh, căn bản cũng không có ngồi ở bên trên cao đường, Chử Ngọc vốn là muốn để cho Lý thị ngồi đấy nhìn nhi tử quý giá nhất của hắn đến ở rể, tình cảnh này khẳng định làm người xem đến thư thái. Nhưng lại nghĩ đến, rốt cuộc chính mình lần thứ hai kết hôn, Lý thị lại có vẻ bị bệnh, quấy rầy đến chuyện tốt của y. Lý thị bị chọc tức, ngược lại người trong cuộc là Tần Việt rất bình tĩnh. Tuy nói là ở rể, nhưng đội khăn voan vẫn là song nhi Chử Ngọc. Tất cả mọi người chăm chú quan sát biểu tình của tân lang. Dung mạo của hắn rất tuấn mỹ, thần sắc nhàn nhạt, không nhìn ra hỉ nộ, nhưng lại hiện ra chút thần thái. Không quản trong lòng hắn nghĩ như thế nào, nhất định là đối với hôn sự này không hài lòng. Hắn và Chử Ngọc nghiêng mình ba lần bái đường thành thân, xung quanh đầy tớ nghị luận sôi nổi. "Nghe người ta nói người trước đây Tần gia Nhị thiếu gia này nạp vào đều bị phát ra ngoài, xem ra vị Minh Châu Đế Khanh này ghen tị." Minh Châu là phong hào của Chử Ngọc. Một cái khác lại chen vào nói: "Những chuyện này thì tính là gì nha, cũng là vì bộ mặt hoàng gia mà thôi. Nếu ta nói không có làm ấm giường được, chỉ sợ Tần Nhị thiếu gia này sẽ sống không lâu, ai, độc nhất song nhi tâm." Còn có người tương đối ghét cái ác như song nhi lại nói: "Này cũng không thể nói như vậy. Đây bất quá là phong thuỷ lưu chuyển thôi. Các ngươi thử đặt vào vị trì của y, cũng không chắc sẽ tàn nhẫn thua Đế Khanh Minh Châu đâu." Nghe đâu vì để cho Tần Việt buổi tối có thể hầu hạ tốt Minh Châu Đế Khanh Chử Ngọc, tân lang vốn phải đi quanh một vòng rượu liền để những đường huynh biểu đệ Tần gia gánh chịu. Có thể do oán hận Tần Việt khiến gia tộc mình phải chịu hổ thẹn, người nhà họ Tần nhìn Tần Việt đều lộ ra biểu tình không thế nào nói là tốt đẹp, từng người từng người đều trưng ra khuôn mặt âm u. Vốn tưởng rằng Tần gia có được nhân duyên cùng Đế Khanh có thể thăng quan tiến chức rất nhanh, kết quả Tần gia trái lại còn bởi vậy mà bị chèn ép. Trong tộc không ít con em trẻ tuổi bởi vậy mà kẹt vào ngõ cụt, không hận Tần Việt cũng là lạ. Chỉ tiếc nhân gia Đế Khanh muốn đem nam nhân giữ lại để chính mình dằn vặt, bọn họ cũng không tiện động thủ. Bây giờ Tần Việt cưới Đế Khanh, chỉ hy vọng hắn không giống như người ca ca kia của hắn, làm cho Tần gia càng ngày thảm hại hơn. Trước khi Tần Việt vào động phòng, tộc trưởng Tần gia bây giờ còn kéo hắn ra một góc mà nói: "Ca ca ngươi là cái thứ hỗn trướng, ái thiếp diệt phu, không biết phải trái. Cha ngươi cũng là cái hồ đồ, phá hỏng nề nếp Tần gia. Bây giờ Đế Khanh chỉ định ngươi làm phò mã, ngươi phải hậu hạ ngài cho tốt, có thể nhẫn thì nên nhẫn. Nam tử hán co được dãn được, đem Đế Khanh hầu hạ tốt, Tần gia chúng ta sớm muộn sẽ có thể vươn mình." Tần Việt đáp lại qua loa. Đời trước hắn cũng đóng vai công tử bột cũng không có khiến ai nhìn ra sơ suất cái gì. Coi như hắn có thay đổi gì, cũng có thể dùng lí do Tần gia gặp nạn mà biến đổi lớn, Lý thị nhìn cũng đã già ba mươi tuổi, tay công tử bột ăn chơi này trở nên đáng tin thì cũng có gì ngạc nhiên đâu. Thời điểm trăng lên đỉnh đầu ngọc liễu, Tần Việt đã đi tới cửa tân phòng. Ngoài cửa còn có hai cái thị vệ thân thể cường tráng trông coi, nếu như Tần Việt một khi dám đối với Chử Ngọc làm ra hành động gì không tốt, chỉ cần Chử Ngọc gọi một tiếng, bọn họ bất cứ lúc nào đều có thể chạy vào đánh gãy chân Tần Việt. Bất quá người nhà họ Tần đều là hạng người ham sống sợ chết, Tần Việt muốn phản kháng đã sớm phản kháng, nghĩ hắn cũng không có lá gan này. Tần Việt hít sâu một hơi, đẩy cửa phòng ra, bước từng bước dài đi vào. Chử Ngọc ngồi ngay ngắn trên giường hỉ rộng lớn, khăn voan đã bị chính y hất đi, cũng không ai dám quản. Đại khái thế giới này tân nương đều muốn trang điểm rất đậm, Chử Ngọc ngày hôm nay trang điểm rất dày, đẹp thì có đẹp, chính là có một điểm, da y bình thường đã rất trắng, bây giờ trên mặt thoa một lớp phấn dày, cùng bạch quỷ giống nhau, lại phối hợp loại biểu tình tăm tối kia, mặc vào hỉ phục đỏ thẫm. Tần Việt thầm cảm khái, thoạt nhìn không giống như muốn lấy chồng mà giống như quỷ đến đòi mạng. Lúc trước để cho tiểu thúc tử đến ở rể này thật ra là do Chử Ngọc nhất thời kích động. Bất quá kết hôn cũng đã rồi, y muốn đổi ý cũng vô dụng. Nam nhân giống như đúc trong mộng bước vào, nện xuống từng bước mạnh mẽ. Trong không khí cực kỳ yên tĩnh này,y thậm chí có thể nghe thấy rõ ràng tiếng bước chân của Tần Việt, tựa hồ cũng có thể nghe thấy tiếng tim đập bùm bùm của chính mình. Dĩ nhiên không phải do cảm xúc yêu thích, Chử Ngọc chỉ là cảm thấy có chút căng thẳng đã lâu không gặp, trong phút chốc y cũng từng hối hận qua, nhưng rất nhanh y liền bình phục lại, một đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm Tần Việt, qua một lúc lâu, y môi mỏng khẽ mở: "Ngươi có biết thân phận bây giờ của ngươi là gì?" Ngữ khí Tần Việt dẫn theo mấy phần nhẹ như mây gió: "Còn có thể là thân phận gì đây? Tân phò mã Minh Châu Đế Khanh, tiểu thúc nhà chồng cũ, hay Tần gia nhị thiếu gia?" "Xem ra ngươi vẫn còn không rõ ràng thân phận của ngươi. Ngươi bước vào cửa Đế Khanh phủ ta, chính là như ta nuôi một con chó. Bản Đế Khanh nói cái gì, ngươi phải làm cái đó. Nếu hầu hạ không tốt, ta cũng không ngại đưa ngươi đi gặp quỷ ca ca kia của ngươi." Chử Ngọc hất cằm, mặt mày ác liệt. Y bây giờ không phải tiểu đáng thương bị người người bắt nạt hai năm trước kia. Hiện tại mạng người Tần gia đều nằm trong tay y. Tân hôn ngày thứ nhất, y hi vọng Tần Việt nhận rõ thân phận chính mình. Này có lẽ cũng do bị giấc mộng kia ảnh hưởng, coi như Tần Việt bây giờ không biết, nhưng vừa nghĩ đến y từng như vậy năn nỉ qua đối phương, y liền không kịp đợi đem lấy lại gấp bội. "Trước tiên hầu hạ bản Đế Khanh rửa mặt thay y phục." Y phục quá dày, y mặc vào cũng cảm thấy không thoải mái. Khuôn mặt Tần Việt âm trầm, thoạt nhìn như đang ẩn nhẫn tức giận. Nhưng hắn tựa hồ nghĩ tới điều gì, bất đắc dĩ liền đồng ý: "Được." Tần Việt tùy tiện mà cầm cái khăn lông. Đại khái bởi vì chưa từng hầu hạ qua người khác, tâm lý liền dẫn theo mấy phần tức giận. Khăn mặt bị hắn vắt đến ướt nhẹp, chà xát Chử Ngọc còn có chút đau. Chử Ngọc nhíu mày lại: "Động tác nhẹ chút." "Thật không tiện. Ta trời sinh khí lực khá lớn, xin lỗi phu lang." Tố chất thân thể này vốn không tệ, hơn nữa Tần Việt ở thế giới trước xoát thưởng giá trị vũ lực, sức mạnh của hắn bây giờ xác thực rất lớn. Chử Ngọc vốn muốn phát hỏa, nhưng nghe đến hai chữ "phu lang" kia, y đột nhiên không còn nửa điểm hứng thú răn dạy Tần Việt. Tự mình cầm lên khăn mặt: "Không biết liền học. Lần này ta tự mình làm." Lau mặt sạch sẽ, Tần Việt liền giúp Chử Ngọc thay y phục. Nhìn thấy Tần Việt dịu ngoan mà hầu hạ chủ tử nhà mình, hạ nhân Đế Khanh phủ đầu tiên là đối với cái Tần gia này kinh sợ, đều khịt mũi coi thường. Cửa một tiếng cọt kẹt bị người đóng lại. Sắp tới là đêm động phòng hoa chúc, bọn họ cũng không có lá gan mở rộng cửa khiến thân thể Đế Khanh bị người ta nhìn thấy. Tần Trác chết đã nửa năm, nhưng Chử Ngọc lại đã hơn một năm không cùng nam nhân như thế thân cận qua. Rốt cuộc cùng mộng cảnh vẫn có khác nhau, trong mộng Tần Việt trên người mang theo mùi Long Tiên Hương nhàn nhạt, nhưng Tần Việt bây giờ chỉ mang theo mùi thuốc nhàn nhạt, bởi vì quãng thời gian trước hắn vẫn đang dưỡng thương. Cho dù là song nhi cao quý đi nữa, thời điểm đối mặt với nam nhân của chính mình cũng sẽ căng thẳng. Nam nhân mang trên người quần áo tân lang gương mặt tuấn mĩ, ung dung thong thả mở ra y phục trên người. Nam nhân cởi áo ra, lộ ra đường nét cơ nhục bên trong áo lót. Màu da hắn tuy trắng nõn, nhưng lại có được vai rộng mông nhỏ, điển hình là vóc người đảo tam giác. Bởi vì ham vui, thân thể Tần Việt có thể so với Tần Trác vóc dáng thư sinh kia mạnh mẽ nhiều hơn, lúc mặc quần áo có vẻ gầy, khi cởi ra lại có thịt. Khóe mắt đào hoa Tần Việt hơi nhếch, giọng mang tia trào phúng, "Làm sao? Hài lòng?" Chử Ngọc nhìn vào eo hắn. Nơi đó có một khỏa nốt ruồi nhỏ màu đỏ, cùng trong giấc mộng giống nhau như đúc. Lẽ nào kia thật không phải là một giấc mơ? Y rất chắc chắn chính mình một đời này căn bản chưa từng nhìn qua bộ dáng Tần Việt cởi quần áo như thế nào. Nhưng y cũng không đến nỗi đem đặc điểm đặc thù của Tần Trác ấn lên người Tần Việt. Y đến cùng vẫn không thể nhịn xuống mà hỏi: "Ca ca ngươi có phải hay không giống như ngươi, trên eo có nốt ruồi này?" Vẫn luôn duy trì tính cách thiết lập lạnh lùng, Tần Việt rốt cục có chút không nhịn được: "Ca ta có hay không ngươi chẳng lẽ còn không rõ? Chử Ngọc, ta nghĩ ngươi nên biết rõ, ngươi muốn nuôi cẩu, không thiếu nô tài cho ngươi nuôi. Lão tử là nam nhân của ngươi, chớ ở trước mặt ta mà nhắc tới kẻ khác!" Khuôn mặt hắn nổi giận cùng nam nhân trong mơ như chồng chéo lên nhau. Bởi vì thất thần một chốc, Tần Việt đã đem y áp đến trên giường, hơn nữa còn cầm khăn hỉ bị ném ở một bên trực tiếp nhét vào trong miệng Chử Ngọc. Chử Ngọc mở to mắt, y ngược lại muốn phát ra âm thanh cầu viện, nhưng đáng tiếc màn giường đúng lúc mà bị Tần Việt kéo xuống. Hơn nữa lúc Tần Việt phát hỏa cũng rất nhỏ giọng, người bên ngoài căn bản là không nghe thấy. Tân lang đè xuống thân thể, dùng âm thanh đủ cho hai người bọn họ nghe thấy mà nói: "Lão tử nhịn ngươi đã rất lâu. Không quản ngươi và Tần gia có ân oán cái gì, nên trả cũng đã trả. Nếu ngươi đã gả cho ta, liền đem mọi chuyện tính toán rõ ràng một chút." Đôi mắt Chử Ngọc nhìn hắn chằm chằm, rõ ràng đang dùng ánh mắt nói: Ngươi ngày hôm nay dám làm như thế, liền không sợ một chút nào hay sao. Tần Việt đọc hiểu được ý tứ của hắn: "Xem ra ngươi vẫn không hiểu gia. Gia nàytừ trước tới bây giờ đều không tính hậu quả gì. Thay vì mỗi ngày uất ức nhật, còn không bằng chết vì sảng khoái." Trước khi hắn tới, nguyên thân quả thật cũng tùy ý vô cùng, nếu không cũng sẽ không trêu chọc nam phu nhà lành mà bị người ta đánh chết. Nam nhân tuấn mĩ cười đến rất là tùy ý. Hắn trực tiếp đem tiết khố còn sót lại trên người Chử Ngọc lột xuống, cởi đến cẳng chân đối phương, liền lộ ra hai bắp đùi trắng như tuyết cũng ngọc hành phấn nộn. Dùng chân ngăn chặn hai chân đối phương, Tần Việt cầm đai lưng của chính mình đem hai tay Chử Ngọc trói ở phía sau, tránh cho y lấy khăn từ trên miệng xuống. Lúc này mới cầm cao bôi trơn được chuẩn bị sẵn, quệt một đống lớn, lấy ngón tay trực tiếp đưa vào trong hậu huyệt đóng chặt của Chử Ngọc. Bởi vì quá căng thẳng, cùng Chử Ngọc hậu huyệt quá chật hẹp, hoàn toàn chống cự ngón tay tiến vào thăm dò. Tần Việt tàn nhẫn vỗ mạnh mông thịt trắng mịn y: "Không muốn ăn khổ thì thả lỏng ngay cho ta!" Chử Ngọc cứng đờ một chút, như biết được tính tình của hắn liền chậm rãi thar lỏng cơ thể. Tần Việt rất hài lòng mà đem một ngón tay tiến vào, đối Chử Ngọc nói: "Ngươi đừng dùng ánh mắt này nhìn gia. Nếu không gia không bảo đảm được chính mình không xuống tay ác độc." Ánh mắt Chử Ngọc thật khiến cho người ta sinh ra dục vọng chinh phục. Hắn sợ chính mình không kiềm chế được mà làm cho máu chảy thành sông đều sẽ không tốt. Phải biết hiện tại độ hảo cảm của Chử Ngọc đang nhanh chóng giảm xuống, đã từ 50 biến thành 20, hệ thống gấp đến độ ở trong đầu hắn kêu to. Nhưng Tần Việt vẫn cưỡng ép tắt đi tiếng nhắc nhở, miễn cho bản thân bị hệ thống ảnh hưởng đến liệt dương. Chử Ngọc nghiêng mặt sang một bên, không thèm để ý tới Tần Việt, y lại như cá chết giống nhau không nhúc nhích, không phản kháng cũng không phối hợp. Cứ tưởng rằng Tần Việt sẽ mượn cơ hội này mà bay ra động tác thô lỗ, nhưng động tác nới lỏng lại ngoài ý muốn của y mà cẩn thận vô cùng. Chử Ngọc không nhịn được quay đầu lại, nhìn thấy dương v*t tráng kiện kia đã sớm cứng đến sưng tím, giọng mũi cũng rất nặng, chỉ là tựa hồ vì y mà đặc biệt nhịn xuống dục vọng. Trong giấc mộng Tần Việt tựa hồ cũng là dáng vẻ như vậy, chỉ cần không chọc hắn sinh khí, thì động tác thoạt nhìn có điểm thô bạo nhưng bên trong lại mang theo một cỗ ôn nhu. Bản thân Tần Việt vốn rất tuấn mỹ, mà hiện tại hắn vì y mà nhẫn nại, gò má toát ra tia ôn nhu, Chử Ngọc đang căng thẳng nhìn hắn đến nỗi thân thể vô ý thức mềm nhũn ra. Cảm giác được tiểu huyệt mềm mại ẩm ướt không sai biệt lắm, Tần Việt động thân một cái đưa toàn bộ côn th*t đâm vào. Đột nhiên bị xâm nhập, Chử Ngọc theo bản năng mà căng cứng cơ thể, hậu huyệt y liền lập tức co rút vách thịt. Tần Việt bị y siết chặt đến có chút đau, cau mày vỗ nhẹ bờ vai song nhi, ra hiệu đối phương thả lỏng: "Ngươi muốn bẻ gãy phu quân hay sao?" Chử Ngọc da dẻ trắng, nhưng lại hơi gầy, vai toàn là xương cốt, có điểm cộm người. Chử Ngọc bị câu nói này làm cho mặt đỏ cả lên. Cảm giác cùng trong mộng không giống nhau lắm, hậu huyệt bị đồ vật căng phồng kia lấp kín phi thường kích thích. Y không thể lên tiếng, động tác không phối hợp cũng không chống cự. Dương cụ thô dài công phá cửa huyệt đóng chặt, từng tấc từng tấc mà đẩy mạnh càng sâu vào trong, Tần Việt hết sức quen thuộc mà dùng kĩ xảo chín nông một sâu mà lúc nhanh lúc chậm xỏ xuyên cơ thể y. Tựa hồ ghét bỏ Chử Ngọc không lên tiếng khiến hắn có chút mất hứng, Tần Việt kéo xuống khăn voan trong miệng y. Bây giờ thịt heo bổng hắn đang cắm ở bên trong thân thể của đối phương, cũng không lo lắng đối phương sẽ vào lúc này gọi người tiến vào. Đây vốn chính là đêm động phòng hoa chúc của bọn họ, phu quân yêu thương phu lang là chuyện kinh thiên địa nghĩa. Hai người ngồi đối mặt nhau, thân thể áp chặt vào nhau cọ xát ra từng tia lửa dục. Chử Ngọc cúi đầu nhắm bả vai Tần Việt mạnh mẽ cắn xuống, Y dùng sức cắn đến chảy máu, hiện dấu răng nổi bật trên bờ vai cường tráng kia. Đau đớn khiến tiểu đệ đệ Tần Việt kém chút nữa mà mềm nhũn xuống. Hắn hoàn toàn theo phản xạ có điều kiện mà vung tay nắm chặt cằm nhọn Chử Ngọc: "Ngươi là cẩu a, cắn ác như vậy. Nếu không phải gia không đánh lão bà..." Hắn hừ lạnh một tiếng, tăng nhanh tốc độ đánh xuyên, nhéo một cái thịt mềm trước ngực y. Sức của hăn vốn lớn, mới đó phấn nộn đầu v* đã sưng tấy lên. Bởi vì đau đớn, khóe mắt Chử Ngọc liền chảy ra chút nước mặt sinh lí trong suốt, y trầm thấp tội nghiệp mà phun ra một chữ: "Đau..." "Ngươi cũng biết đau? Thế mà lại không có chút nào biết đau lòng cho nam nhân của ngươi." Tần Việt tuy nói như vậy, nhưng động tác rốt cuộc vẫn chậm lại từng chút. Chử Ngọc là người cực kì mẫn cảm, y có thể cảm giác được, nam nhân trước mắt tựa hồ cùng trong giấc mộng giống nhau. Là người thích ăn mềm không ăn cứng, tính tình kỳ thực đơn thuần, cũng dễ dỗ, mặc dù sẽ nói lời hung ác, nhưng lại chưa từng tổn thương qua ai. Y nháy mắt một cái, thử mềm mại mà nói: "Ngực đau quá." Tần Việt véo rất dùng sức, nếu không núm vú cũng sẽ không sưng lên. Tiền tiểu thúc tử tựa hồ nghe vào lời nói mềm mỏng này, nam nhân cứng đờ một chút, lầu bầu nói: "Vậy để ta liếm liếm đi." Hắn cúi đầu xuống, Chử Ngọc liền hít vào ngụm khí lạnh. Khoang miệng ấm nóng của hắn ngậm vào thịt nhũ y, đầu lưỡi mềm mại nhẹ nhàng liếm mút núm vú sưng tấy. Nhiệt khí từ trong khoang miệng Tần Việt thở ra, thổi đến mức y có chút ngứa, đầu v* bị hắn đặc biệt ôn nhu cắn mút sinh ra một loại cảm giác tê dại. Chử Ngọc bị liếm đến hô hấp dồn dập, y theo bản năng mà đem ngực hướng phía trước mặt đưa tới, ngọc hành phía dưới bụng dưới cũng len lén nhấc đầu, đỉnh đầu còn rỉ chất lỏng màu trong suốt. "Ngươi đem tay ta mở ra." Chử Ngọc nói như vậy, "Hôm nay là tân hôn không phải sao? Hơn nữa bộ dáng này của chúng ta, ta cũng sẽ không gọi người tiến vào, tay của ta bị ngươi cột, ép tới đau quá." Con mắt Tần Việt vừa đen vừa sáng yên lặng nhìn y một hồi, liền đưa tay ra sau lưng y cởi trói. "Ta khuyên ngươi không nên đánh ý đồ xấu gì, nên bị làm vẫn phải bị làm." Tần Việt chặn lại đôi môi hắn, "Nếu dám nói gì, lão tử liền đem ngươi thao đến kêu cha gọi mẹ." Nói như vậy, Tần Việt liền đem y trở người, cho Chử Ngọc cúi xuống nằm úp sấp trên giường, chuẩn bị tiến vào nam nhân từ phía sau. Bản thân Chử Ngọc tiếp thu giáo dục cổ đại, cũng làm cho y không thể hô lên những lời quá dâm đãng, chỉ có thể theo bản năng mà xin tha: "Chậm một chút... A.... Quá sâu..." Nhưng ở trên giường, những lời cầu xin như thế này vốn đã không chút tác dụng gì, ngược lại còn khiến Tần Việt sẽ thao càng thêm dũng mãnh, đem y một lần lại một lần chạm đến khoái cảm cực hạn. Hai người nhiều lần thay đổi tư thế liên tục, từ sau đi vào đến Quan Thế Âm ngồi trên đài sen, hai chân ngọc ngà của Chử Ngọc cũng không biết khi nào quấn lấy eo Tần Việt. Đùi non khéo léo căng thẳng kẹp chặt Tần Việt, ngón chân thanh tú đáng yêu cũng hướng phía trong co chặt. Rốt cuộc vẫn là thân thể đã lâu không hoan ái, phía trước Chử Ngọc bị Tần Việt thao làm đến bắn ra. Khoái cảm ồ ạt ập tới khiến bên trong hậu huyệt y cũng không nhịn được mà tuôn ra một lượng lớn tinh thủy, đem dương v*t Tần Việt mạnh mẽ xoắn một cái, ép chặt Tần Việt theo đó nhanh chóng bắn ra luồng tinh dương nồng đậm. Tần Việt làm hai lần, cũng không rút ra khí cụ đã mềm xuống mà để hậu huyệt Chử Ngọc ngậm lấy. Chử Ngọc ở trong mông yêu thích hài tử như vậy, hắn cảm thấy vẫn nên để y nhanh chóng hoài thai của chính mình, rất có lợi cho việc tăng tiến tình cảm. Hai người liền lấy tư thế Tần Việt ôm Chử Ngọc cứ thế mà ngủ. Chử Ngọc đưa lưng về phía Tần Việt, nơi tư mật ngậm lấy khí cụ nửa mềm của nam nhân, tránh cho tinh dịch của Tần Việt chảy ra. Gương mặt y ửng hồng, từ trong dư vị cao trào mà thở ra một hơi. Vào tối hôm nay, Chử Ngọc cảm thấy được chính mình phát hiện được một chuyện. So với Tần Trắc trong lòng có bạch nguyệt quang mà nói, Tần Việt kì thật rất dễ dụ. Đại khái bởi vì bị nuông chiều quá, kỳ thực hắn cũng không có ý đồ gì xấu. Tính tình trẻ con, lại sĩ diện hảo, hơn nữa còn vô cùng tùy ý làm bậy. Dĩ nhiên, hắn thể lực còn rất tốt, kỹ xảo so với Tần Trác tốt hơn rất nhiều. Chỉ là nghĩ đến kĩ xảo này từ trên thân thể song nhi khác luyện ra, trong lòng Chử Ngọc có chút điểm không thoải mái. Y bây giờ thân là Đế Khanh, để cho Tần Việt trải qua từng ngày thoải mái là chuyện rất dễ dàng. Nếu như Tần Việt hầu hạ tốt, y cũng không ngại mà cho hắn chút ít sắc mặt tốt. Kỳ thực suy nghĩ kĩ một chút, nếu đem tay ăn chơi Tần Việt này mười ngón không dính nước mùa xuân dạy dỗ thành đối với mình nghe lời tuyệt đối, thậm chí còn giúp y hầu hạ tắm rửa ăn uống, Lý thị chẳng phải càng giận sôi lên hay sao. Chử Ngọc kiệt sức vùi ở trong ngực nam nhân nghĩ như thế, liền như vậy dễ dàng mà thay đổi kế hoạch ban đầu. - ---------------------------------------- Edit: Dạo này không thấy các bạn xem nhiều nữa:< có phải mình edit không tốt lắm không?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]