Chương trước
Chương sau
Nhìn vô số lôi điện từ trên người Kim Sí Hổ đang phóng tới, Trần Vũ tức thì gấp đến dộ hô loạn lên: “Khoan đã, khoan đã! Ta muốn thương lượng! Ta muốn thương lượng!”
“Ầm!”
Nhưng lời của hắn còn chưa kịp nói xong, thân cây phía dưới chân đã bị đánh cho nát bấy, bùn đất cũng bắn lên tung tóe, cùng với đó là vô số khói đen phát tán ra bên ngoài.
“Đệ đệ!” Nhìn thấy một màn này, trong lòng Hồ Mị Nương cũng gấp lên, kinh hô một tiếng.
“Khụ khụ!”
Thế nhưng khói đen vừa tan đi, thân hình của Trần Vũ đã xuất hiện ở trước mặt của nàng. Trần Vũ vừa cúi gập người vỗ vỗ ngực, vừa ho lên mấy tiếng. Khi nhìn thấy Kim Sí Hổ lại chuẩn bị đánh tới, Trần Vũ liền đưa tay hô to lên: “Khoan đã! Ta thật sự là có chuyện muốn thương lượng với ngươi, ngươi chỉ cần để cho chúng ta đi ra khỏi đây, ta sẽ cho ngươi một vật, nó có thể giúp ngươi lần nữa thăng cấp! Ta nói thật đấy!”
Thân hình của Kim Sí Hổ hơi dừng lại một chút, ánh mắt của nó nhìn về phía Trần Vũ với đầy vẻ nghi hoặc. Thế nhưng ngay sau đó, nó liền tức giận gầm lên một tiếng, mà Trần Vũ lúc này đã đem một viên đan dược ném đến xuống đất, huyết khí bay lên khắp nơi.
Đây chính là một viên Hung Thú Đan, Trần Vũ phải hao tốn hơn một ngàn xu mới có thể mua được. Tác dụng của nó chỉ có một việc duy nhất, đó là kích phát hung tính của ma thú, dẫn dụ bọn chúng chui ra ngoài. Bởi vì Trần Vũ phát hiện ra trên bản đồ của hệ thống, xung quanh chố này có rất nhiều điểm đỏ, mà mỗi điểm đỏ này đều tương trưng cho một con ma thú có thực lực vô cùng cường đại. Mặc dù làm như vậy, cũng là một trận đánh cược, thế nhưng Trần Vũ cũng đã hết cách rồi, hắn chỉ hy vọng đám ma thú này xông lại đánh nhau một trận, còn mình thì nhân lúc đó chạy trốn đi càng xa càng tốt.
Thế nhưng suy nghĩ của Trần Vũ thật sự có thể thành công sao? Ngay khi viên Hung Thú Đan nổ tung dưới đất, cả người Kim Sí Hổi đều nổi lên lôi điện chằng chịt. Nó vốn dĩ còn muốn chơi đùa với Trần Vũ một chút, nhưng không nghĩ tới Trần Vũ lại giảo hoạt đến như vậy, dám lấy ra Hung Thú Đan để gạt nó. Nó đương nhiên là cảm nhận được tác dụng của viên Hung Thú Đan này rồi, với lại xung quanh đây cũng tồn tại một số ma thú mà nó rất kiêng kỵ, bởi vậy từ lúc đầu đến giờ nó vẫn còn chưa dùng đến toàn lực. Vậy mà lại để cho Trần Vũ bắt được cơ hội đùa giỡn một phen, thật sự là làm nó tức giận đến mức muốn đem Trần Vũ xé nát ra thành từng mảnh nhỏ. Tên nhân loại này thật sự là quá đáng ghét.
Nhìn phạm vi trăm trượng xung quanh đều bị lôi điện vây quanh, Trần Vũ âm thầm hít vào một hơi khí lạnh, trong miệng thì liên tục nuốt xuống nước bọt, khẽ nói: “Lần này ta thật sự xong rồi!”
Chỉ là, ngay lúc hắn đang tuyệt vọng nhất, đột nhiên thân ảnh của Thiểm Điện Hồ lại lao nhanh tới, đem hắn chắn ở bên dưới. Mà lôi điện lúc này cũng bắt đầu đánh tới.
“Ầm! Ầm! Ầm!”
Lôi điện che kín bầu trời, như là những con rắn màu tím đang bò xuống đất, đem cảnh vật chung quanh khuôn viên trăm trượng quậy cho nát bấy. Cho dù là thân cây năm sáu người ôm, hay là một khối đá to bằng nửa quả đồi, tất cả đều bị lôi điện đánh nát. Thậm chí có cả mấy con Cao Cấp ma thú xui xẻo, vì sự hấp dẫn của Hung Thú Đan mà lao tới, vừa vặn bị lôi điện ở đây nướng chín.
Nhìn lôi điện đầy trời, ánh mắt của Kim Sí Hổ hiện lên một tầng vui vẻ, cuối cùng thì cũng diệt trừ xong mấy con kiến hôi cướng mắt. Thế nhưng lôi điện vừa mới tản đi một lúc, ánh mắt của Kim Sí Hổ lại hiện lên một vẻ kinh ngạc, giống như là không thể nào tin vào mắt mình vậy.
“Thiểm Điện Hồ!”
Vừa rồi nhân lúc công kích của Kim Sí Hổ còn chưa kịp đánh tới, Thiểm Điện Hồ đã đem hai người Trần Vũ và Hồ Mị Nương che chắn bên dưới. Mặc dù nó cũng là một con ma thú thuộc lôi hệ, thế nhưng thực lực của Kim Sí Hổ thật sự là quá mạnh mẽ, một kích vừa rồi của nó đã hoàn toàn lấy đi toàn bộ sinh mệnh của Thiểm Điện Hồ. Nhìn thấy vật cưỡi của mình bị giết chết, trong lòng Hồ Mị Nương vô cùng đau xót, nhưng lúc này chính nàng và Trần Vũ đều đã bị thương. Nàng biết không phải là lúc mình nên chần chừ, cho nên nhanh chóng đem xác của Thiểm Điện Hồ thu vào trong không gian sủng vận, còn bản thân nàng thì dùng số linh lực ít ỏi trong người đem Trần Vũ đang hôn mê ôm lên, chạy đi.
Lúc này, tình cảnh của Trần Vũ hết sức bi đát, y phục trên người của hắn đã bị đánh cho rách nát, cả người đều là vết thương lớn, vết thương nhỏ chồng chất lên nhau, máu đen đóng vảy khắp nơi. Mặc dù một kích vừa rồi đã được Thiểm Điện Hồ gánh hết, thế nhưng lực công kích của một con Thánh Thú đâu chỉ đơn giản như vậy. Trần Vũ không bị công kích của nó trực tiếp giết chết đã là may mắn lắm rồi. Còn Hồ Mị Nương may nhờ có thánh khí hộ thể mới chỉ bị thương nhẹ mà thôi, thế nhưng quần trên người của nàng lúc này đã tả tơi như tàu lá chuối.
Nhìn thấy hai người vẫn còn chưa chết, Kim Sí Hổ lại nổi giận rống lên một tiếng, sau đó lao thẳng về phía Hồ Mị Nương mà công kích, nó muốn đem cả nàng và Trần Vũ xé nát ra thành mảnh nhỏ. Thế nhưng ngay lúc này thân hình của nó đột nhiên dừng lại. Không biết từ lúc nào, một con rắn nước to lớn lao tới, đem một cái chân của nó siết chặt. Hàm răng của con rắn nước này hướng tới sau lưng của Kim Sí Hổ mà đáp tới.
Con rắn nước này vốn dĩ chỉ là một con Thiên Giai ma thú hậu kỳ, lúc bình thường đừng nói là tấn công một con Thánh Thú, mà ngay khi vừa cảm nhận được khí tức cường đại của Thánh Thú từ xa, thì nó đã chạy mất dạng rồi. Thế nhưng vừa rồi bị Hung Thú Đan kích phát hung tính, lại ngửi được mùi vị hấp dẫn trên người của Kim Sí Hổ, làm cho nó điên cuồng mà muốn đem con Thánh Thú này cắn nuốt vào trong bụng ngay lập tức.
Bị một con Thiên Giai ma thú đánh lén, Kim Sí Hổ đương nhiên là tức giận đến phát điên, nó xoay người lại, vung lên một trảo muốn đem thân hình của con rắn nước này chặt ra làm đôi.
“Ầm!”
Thế nhưng có lẽ vì thân hình của con rắn nước này quá mức khổng lồ, hoặc là da thịt của nó quá dày, cho nên một vuốt này của Kim Sí Hổ không có lập tức đem nó cắt ra làm đôi, mà chỉ vạch lên lớp vảy bên ngoài của nó một tầng máu tươi, mờ nhạt.
“Khè, khè!”
Tuy là như vậy, nhưng con rắn nước vẫn bị đánh đau đến mức rít lên một tiếng. Nhưng mà càng như vậy, hung tính của nó càng bạo phát, lập tức đem cái miệng như là chậu máu của mình cắn phập vao trên người của Kim Sí Hổ.
“Rống!”
Bị cắn một phát, Kim Sí Hổ liền đến rống to, đem cái vuốt còn lại cắm sâu vào trong da thịt của con rắn nước. Lần này Kim Sí Hổ đã dùng đến lực lượng lôi điện, cho nên lớp vảy trên mình của con rắn nước lập tức bị phá ra, máu tươi bắn lên tung tóe.
“Phập!”
Móng vuốt của Kim Sí Hổ nhanh chóng ngập vào trong thân thể của con rắn nước. Bị đánh trong thương, con rắn nước càng lúc càng dùng lực, muốn nhanh chóng đem Kim Sí Hổ siết chết.
“Răng rắc!”
Âm thanh xương cốt trên người của Kim Sí Hổ bạo vang lên. Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, Kim Sí Hổ cùng là một Thánh Thú, đối mặt với một con Thiên Giai ma thú làm sao có thể chịu khuất phục được. Cả thân hình của nó bắt đầu bộc phát ra hồ quang, đem toàn bộ thân thể của con rắn nước bao bọc bên trong đó.
“Roẹt roẹt!”
Những tia lôi điện này, không ngừng chạy qua thân thể của con rắn nước, thông qua lớp vảy bên ngoài, bắt đầu xâm nhập vào trong người của nó. Bị điện giật mạnh, cả thân hình của con rắn nước bắt đầu giãy lên, đến cuối cùng là nó vô lực buông lỏng thân hình của Kim Sí Hổ xuống. Chỉ chờ có như vậy, Kim Sí Hổ bạo phát ra một tiếng gầm to, sau đó liền đem một trảo nhắm thẳng đầu của con rắn nước mà đập xuống.
“Bành!”
Cái đầu to như cái thúng của con rắn nước bị đánh ngập vào trong bùn đất, máu tươi từ trong bên trào ra ồ ồ. Con rắn nước lúc này đã vô lực giãy giũa, chỉ đơn thuần là bị Kim Sí Hổ ngược sát. Đem đầu của con rắn nước chọc thủng, lấy ma hạch của nó lôi ra ngoài, Kim Sí Hổ liền ngửa cổ lên trời bạo rống.
Lúc này, bầy ma thú xung quanh vẫn còn đang vây ở bên ngoài chờ được ngư ông đắc lợi, nhưng bị tiếng bạo rống vừa rồi của Kim Sí Hổ dọa cho sợ hãi. Mặc dù bọn chúng đều bị Hung Thú Đan ảnh hưởng, thế nhưng sức mạnh của Kim Sí Hổ thật sự là quá mức cường đại, bọn chúng nào còn dám lao ra ngoài chịu chết nữa.
Nhưng lúc này, Hồ Mị Nương đã mang theo Trần Vũ chạy thoát ra ngoài rồi. Mặc dù nàng chạy không có xác định phương hướng, chỉ nhắm về phía nơi đất trống mà đi, nhưng chỗ nàng chạy đến rất hiếm khi có ma thú xuất hiện, mà đám ma thú bên ngoài cũng không dám xông loạn. Cho nên khi chạy đến lúc không thấy đường đi nữa, nàng mới dừng lại.
Nhìn thấy trước mặt toàn là đầm nước mênh mông rộng lớn, nàng có chút cảm giác bất an, thế nhưng lúc này nàng đã không có đường lui nữa rồi. Mà lúc này, Trần Vũ đột nhiên mở mắt ra, cảm thụ được da thịt trên người Hồ Mị Nương chạm đến, không khỏi đỏ mặt ho khan lên một tiếng: “Khụ khụ, Mị Nương tỷ, nơi này là nơi nào vậy?”
Nhìn thấy Trần Vũ đã tỉnh lại, Mị Nương rất là vui mừng, đem đầu hắn kéo vào trong ngực mình. Nhưng sau đó động tác của nàng liền khựng lại, lung túng làm cho Trần Vũ rớt bịt xuống đất, dọa cho nàng sợ đến gấp lên: “Đệ đệ, ngươi có sao không?”
“Khụ khụ, ta không sao, ta không sao!” Trần Vũ cũng hơi xấu hổ, vội đem ánh mắt dời đi chỗ khác.
Thật tình thì hắn vẫn đang bị thương rất nặng, nếu như không phải Tiểu Nguyệt gọi tên của hắn, hắn cũng đã không có tỉnh lại. Hai người bắt đầu rơi vào tình trạng trầm mặt. Một lúc sau, Hồ Mị Nương mới lên tiếng nói: “Đệ đệ, ta…”
Thế nhưng lời của nàng còn chưa dứt, Trần Vũ đã cắt đứt âm thanh của nàng, hắn nói: “Tỷ, ta thấy chúng ta nhanh chóng rời khỏi chỗ này ngay đi! Nơi này là Đầm Lầy Tử Vong, không phải là nơi mà chúng ta có thể ở lâu được đâu?”
Nghe nhắc đến cái danh tự này, sắc mặt của Hồ Mị Nương cũng trở nên kịch biến. Đúng vậy, Đầm Lầy Tử Vong chính là một cái danh tự đủ làm cho cường giả khắp toàn bộ đại lục đều trở nên khiếp sợ. Mà lúc này, hai người bọn họ lại lạc đến đây, quả thật như là vừa thoát khỏi miệng hổ lại rơi vào hang cọp.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.