Chương trước
Chương sau
Trận chiến giữa Bạch Ngưng Băng và Cổ Nguyệt Thanh Thư diễn ra đã một lúc lâu. Đôi bên qua chiêu đã nhiều đến người xem cũng lười đếm.
Nhưng cho đến hiện tại cũng chưa có chiêu nào mang tính trí mạng giữa hai bên. Nhìn chung cũng chỉ là một trận giao hữu thông thường không có bao nhiêu kịch tính.
Cổ Nguyệt Thanh Thư quả thật là chỉ muốn giao hữu, nhưng Bạch Ngưng Băng thì không.
Bạch Ngưng Băng đang chờ đợi.
Chờ thứ phấn khích sẽ diễn ra.
Bất quá, lúc này hắn lại khẽ cau mày, nói.
- Có chút nhàm chán!
Phương Chính đến giờ vẫn chậm chạp đứng nhìn cái gì cũng không làm. Xung quanh hiện tại cũng không có cái gì diễn ra, tình cảnh này cũng sẽ không có ai đánh lén.
Này cũng thật quá nhàm chán, đến mức người đứng bên ngoài xem cũng muốn ngủ gật đến nơi.
- Trận chiến nhàm chán này cũng nên kết thúc rồi!
Ánh mắt Bạch Ngưng Băng chợt lóe, hầu kết lăn lộn. Sau đó hắn phồng má, há miệng ra.
Từ trong miệng của hắn, một con chim nhỏ bằng băng thò đầu chui ra ngoài, đôi mắt linh động mở ra nhìn.
Nó chui ra khỏi miệng Bạch Ngưng Băng liền vỗ đôi cánh bắng băng trong suốt bay lên, mạnh mẽ lao về phía Cổ Nguyệt Thanh Thư.
Hình dạng của con chim băng này trong khá đáng yêu, trông như một con chim bồ câu màu xanh lam như thủy tinh.
Vừa nhìn thấy nó, sắc mặt của đám người Thanh Thư lập tức biến sắc.
- Tam chuyển lam điểu băng quan cổ!
- Mau tránh ra!
Cổ Nguyệt Thanh Thư vừa kêu lên vừa cùng tiểu tổ cấp tốc lùi lại, trong khi Phương Nguyên sớm một bước đã lui ra thật xa.
Nhưng con chim xanh này cũng không giống với nguyệt nhận phát ra rồi thôi, nó còn có thể định vị kẻ địch, trừ phi bị phá hủy hay chạm vào mục tiêu nếu không sẽ không biến mất.
Thanh Thư cũng biết việc này cho nên vừa né tránh, vừa vung tay đánh ra một đạo nguyệt nhận.
Nguyệt nhận và chim băng gặp nhau ở giữa không trung. Nguyệt nhận liền đem con chim bằng băng này chém ra làm đôi.
Oanh!
— QUẢNG CÁO —
Một tiếng nổ vang lên.
Một dòng khí lạnh từ vụ nổ lang tràn mà ra. Mặt đất ngay tại vị trí đó bị bao phủ lên một lớp băng mỏng.
- Bạch Ngưng Băng vậy mà lại dùng tam chuyển cổ trùng?!
- Không ngờ chiến đấu lâu như vậy mà hắn vẫn còn chân nguyên để thúc giục tam chuyển cổ trùng. Thật không thể tin nổi!
Sắc mặt người xem bên ngoài lúc này có chút xanh. Bọn họ không khỏi thật tâm cảm thán.
Bạch Ngưng Băng bên này cũng sớm đã lùi lại. Với hiểu biết của hắn về Thanh Thư thì hắn cũng đã đón được lam điểu băng quan cổ không mang lại bao nhiêu kết quả.

Hắn cũng biết rõ sử dụng tam chuyển cổ trùng đối với chân nguyên tiêu hao rất lớn. Đặc biệt là Bạch Ngưng Băng đang áp chế cảnh giới xuống nhị chuyển, pha loãng bạch ngân chân nguyên của tam chuyển cổ sư vốn có thành xích thiết chân nguyên của nhị chuyển cổ sư.
Cho nên một con chim băng lúc nãy đã khiến chân nguyên của hắn tiêu hao khá nhiều.
Dù biết rõ như vậy nhưng Bạch Ngưng Băng vẫn làm.
Vì cái gì?
Chính là muốn khiến trận chiến này phấn khích hơn mà thôi!
Nếu chỉ đơn giản là giao chiến có chừng mực bình thường thì thật sự khiến Bạch Ngưng Băng hắn cảm thấy có lỗi với sự cố gắng duy trì nhịp độ bình thản của mình trước đó. Mà cứ trông chờ vào người khác cũng không phải là phong cách của hắn.
Cho nên cứ dứt khoát tự mình ra tay vẫn tốt hơn.
Một lần dùng lam điểu băng quan cổ mà vẫn không khiến Cổ Nguyệt Thanh Thư xuất ra con bài tẩy thì hắn sẽ tìm cách khác. Chẳng hạn như giết một ai đó trong tiểu tổ của Thanh Thư.
Mà, cũng đâu nhất thiết chờ phản ứng của Thanh Thư làm gì. Bạch Ngưng Băng hắn cũng đã định ra tay giết người rồi. Mục tiêu ra tay cũng đã chọn xong từ sớm.
Lớp khí lạnh nổ ra từ chim băng vẫn còn lãng đãng ở xung quanh. Khí hậu mùa hạ oi bức phút chốc cũng trở nên mát lạnh.
Bỗng lúc này, luồng khí lạnh bỗng chốc xoay chuyển. Một mũi khoang băng lập tức xuất hiện ở chỗ Bạch Ngưng Băng sau đó nhanh chóng lao về phía Cổ Nguyệt Thanh Thư.
Băng trùy cổ!
Cổ Nguyệt Thanh Thư hừ lạnh, sắc mặt nghiêm túc thêm nhiều lần.
Hắn phát động thanh đằng cổ, dùng dây leo đánh bay mũi khoang băng của Bạch Ngưng Băng.
Nhưng ngay sau đó, một loạt mũi khoan băng khác lại nối đuôi nhau lao tới.
Băng trùy cổ cũng không phải là loại cổ trùng chỉ tạo được một mũi khoang băng trong một lần. Tuy không lên được hàng trăm, nhưng một lần tạo ra khoảng mười mũi khoang cũng không phải là không được. — QUẢNG CÁO —
Phịch, phịch, phịch...
Thanh Thư bình tĩnh, vung lên dây leo của thanh đằng cổ đem những mũi khoang này đánh bay.
Những mũi khoang băng này bay ra ngoài, đánh vào đất đá xung quanh, phút chốc đã đem nơi đó đóng thành một lớp băng.
Bạch Ngưng Băng cười thích thú, đôi con ngươi lóe lên ánh sáng màu lam lạnh lẽo.
Hắn không nói gì, trong đầu ý niệm khẽ động, xung quanh liền xuất hiện cùng lúc mười mũi khoang băng. Mười mũi khoang này lao nhanh về phía Cổ Nguyệt Thanh Thư thì ngay lập tức đã có mười mũi khoang khác xuất hiện.
Vù, vù, vù...
Chúng gần như nối dài không dứt, lớp lớp bay ra khiến tiểu tổ Thanh Thư xám mặt.
Trước không nói đến sự dày đặc của mũi khoang, sau không nói đến khả năng công phá của nó. Chỉ nói riêng việc Bạch Ngưng Băng thúc giục băng trùy cổ liên tục đã đủ dọa bọn họ không hề nhẹ.
Băng trùy cổ là nhị chuyển cổ trùng, Bạch Ngưng Băng tuy đã là tam chuyển cổ sư nhưng hắn lại đang áp chế cảnh giới xuống nhị chuyển. Cho nên hiện tại chân nguyên hắn đang dùng cũng là xích thiết chân nguyên của nhị chuyển.
Dùng nhị chuyển chân nguyên thúc giục nhị chuyển cổ trùng đương nhiên sẽ tiêu hao chân nguyên nhiều hơn việc dùng tam chuyển chân nguyên.
Nhưng cách mà Bạch Ngưng Băng sử dụng băng trùy cổ cứ như thể hắn không quan tâm đến vấn đề chân nguyên tiêu hao. Hơn nữa còn nhìn như chân nguyên của hắn không bao giờ hết vậy.
- Bạch Ngưng Băng sử dụng cổ trùng như vậy chẳng lẽ không hao hết chân nguyên sau?
- Chẳng lẽ tốc độ khôi phục chân nguyên của Bạch Ngưng Băng chẳng lẽ còn nhanh hơn so với Phương Chính gấp mấy lần?!

- Tốc độ khôi phục chân nguyên này thật quá mức không nghịch thiên đi!
Mấy người tiểu tổ Thanh Thư bên ngoài nhìn xem mà kinh hãi. Ngay cả Phương Nguyên đứng một bên nhìn cũng không khỏi động dung.
- Tốc độ khôi phục chân nguyên của Bạch Ngưng Băng quả thật rất nhanh. Hắn dù sau cũng không phải chỉ có tư chất loại Giáp mà phải là Bắc Minh Băng Phách.
Phương Nguyên bên ngoài trầm tư.
Dựa theo truyền thuyết mà nói, người ở thế giới này toàn bộ đều là đời sau của Nhân Tổ.
Nhưng người ta cũng nói, rồng sinh chín con không con nào giống con nào. Cho nên trên đời này tuyệt đối không có hai người giống nhau hoàn toàn, ngay cả song sinh cũng vậy.
Mà trong thế giới này, khác biệt được chú ý nhất là tư chất.
Tư chất chia làm bốn loại từ cao xuống thấp là Giáp, Ất, Bính, Đinh. Đây là việc thế nhân ai cũng biết.
Nhưng trên bốn loại này, còn một loại tư chất khác, vượt qua cả loại Giáp. Nhưng việc này không được lưu truyền rộng rãi, nó là thông tin chỉ gói gọn trong những người có địa vị nhất định, người ngoài căn bẳn không được tiếp xúc. — QUẢNG CÁO —
Ngay cả là Phương Chính từng được đích thân tộc trưởng chỉ điểm cũng không được tiếp cận thông tin này. Nhưng kiếp trước Phương Nguyên đã tu hành đến cảnh giới lục chuyển, cho nên biết thật rõ ràng.
Tư chất trên loại Giáp đó tổng cộng có mười loại, gọi chung là thập tuyệt thể.
- Trước khi Nhân Tổ hoàn toàn chết đi thì đã tổng cộng sinh ra mười người con. Con trai lớn nhất Thái Nhật Dương Mãng, con gái thứ hai Cổ Nguyệt Âm Hoang... Trong đó có một đứa con trai, tên là Bắc Minh Băng Phách. Truyền thuyết Nhân Tổ nửa thật nửa giả, ám chỉ rất nhiều bí mật trong tu hành cổ sư. Mười đứa con của Nhân Tổ cũng chính là đại biểu cho mười loại tư chất tuyệt đỉnh.
Phương Nguyên hồi tưởng.
- Trong thập tuyệt thể, bất cứ một loại nào cũng vượt trên loại Giáp. Tư chất loại Giáp ưu tú nhất, không khiếu có thể tồn trữ đến chín thành chín chân nguyên, nhưng bất kỳ một loại thập tuyệt thể nào, chân nguyên trong không khiếu cũng là viên mãn mười thành!
- Thế nhưng, vạn vật cân bằng, thập tuyệt thể với mười thành chân nguyên quá mức hoàn mỹ, trời đất cũng không cho phép sự tồn tại của bọn họ. Trong truyền thuyết Nhân Tổ, mười người con của ông ta cũng không ai trường thọ. Trên thực tế, cổ sư mang tư chất thập tuyệt thì hầu như đều là tráng niên mất sớm, rất khó mà phát triển tiếp. Đương nhiên, nếu thật sự phát triển lên đến lục chuyển thì nhất định có thể quét ngang đồng giai, thậm chí khi ở lục chuyển còn có thể làm được kỳ tích khiêu chiến vượt cấp!
- Bạch Ngưng Băng có Bắc Minh Băng Phách cũng là như vậy. Mười thành chân nguyên làm cho không khiếu của hắn không gánh nổi, lúc nào cũng có nguy cơ sụp đổ. Để làm chậm lại nguy hiểm này, Bạch Ngưng Băng nhất định phải tu hành, tiêu hao chân nguyên ôn dưỡng vách khiếu không khiếu, làm cho chúng tăng dày, có thể gánh chịu mười thành chân nguyên. Do đó tốc độ tu hành của hắn xuất chúng, vô cùng đáng kinh ngạc.
- Song, tu vi càng cao, chất lượng chân nguyên cũng càng cao, áp lực lên không khiếu cũng theo đó mà càng lớn, trái lại làm cho nguy cơ càng tăng thêm. Bạch Ngưng Băng giống như là người gặp nạn trên con thuyền cô độc trôi giạt giữa biển khơi, hắn không có nước ngọt, chỉ có thể uống nước biển giải khát, thế nhưng nước biển là nước mặn, đồng thời sẽ hấp thu hơi nước vốn có trong cơ thể, làm hắn càng ngày càng khát.
- Bạch Ngưng Băng càng tu hành thì càng cách gần đến ngày mình bị huỷ diệt, nhưng hắn lại không thể không tu hành. Mong đợi của gia tộc, ám sát đến từ Hùng gia trại, Cổ Nguyệt sơn trại, tất cả thúc ép hắn nhất định phải càng ngày càng mạnh. Hắn thân là Bắc Minh Băng Phách thể chắc hẳn cũng hiểu tình trạng của mình, biết thời gian không còn nhiều, hẳn phải chết không cần nghi ngờ.
Nghĩ đến đây, trong lòng Phương Nguyên không khỏi có chút cảm thán cho Bạch Ngưng Băng.
Dù bất kì thế giời nào đi nữa cũng không bao giờ có thừ gì là hoàn mỹ cả. Tất cả mọi thứ đều tồn tại một cái khuyết điểm.
Quá mức hoàn mỹ nhất định sẽ đưa đến diệt vong. Tư chất hoàn mỹ càng là như vậy.
Để trì hoãn cái chết của mình, Bạch Ngưng Băng mới dùng cổ trùng pha loãng chân nguyên, đem cảnh giới áp chế xuống nhị chuyển. Nếu không ngươi cảm thấy hắn sẽ rảnh đến mức đi đem cảnh giới áp chế lại chỉ để chơi vui thôi à.
- Bởi vì là Bắc Minh Băng Phách, cho nên khi Bạch Ngưng Băng sử dụng cổ trùng loại băng, thủy sẽ được tăng phúc, uy lực của công kích sẽ tăng lên nhiều lần so với khi người khác sử dụng. Mà ưu thế lớn nhất của hắn thì phải là tốc độ khôi phục chân nguyên. So với những người có tu chất loại Giáp, tốc độ khôi phục chân nguyên của hắn nhanh hơn nhiều. Tuy nhiên...
Phương Nguyên ánh mắt thoáng hạ xuống, nhìn thoáng qua những người có mặt một vòng, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở những mũi khoang băng của Bạch Ngưng Băng.
- Cho dù tốc độ khôi phục chân nguyên có nhanh đến thế nào thì tuyệt đối cũng không thể gánh vác được việc tiêu hao như thế này. Chẳng lẽ trong tay Bạch Ngưng Băng có cổ trùng phụ trợ khôi phục chân nguyên, hoặc là làm giảm mức độ tiêu hao chân nguyên khi dùng cổ trùng hệ băng, thủy?
Lấy ánh mắt của người sống năm trăm năm như Phương Nguyên ra nói thì cổ trùng có khả năng như vậy nhiều vô số. Cho nên rất có thể Bạch Ngưng Băng có được cổ trùng như vậy.
Nhưng mà, Phương Nguyên lại cứ cảm thấy việc này không đơn giản như vậy. Hắn cảm thấy giống như có người khác can thiệp vào hơn là việc Bạch Ngưng Băng có cổ trùng loại phụ trợ.
Chỉ là, ai lại có thể can thiệp vào? Can thiệp bằng cách nào?
Với hiểu biết của Phương Nguyên cũng không thể trả lời được!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.