- Thôn giang thiềm sau? Vậy mà cuối cùng nó cũng thật sự đến đây rồi. Phương Chính ngồi trong lầu trúc, nhìn ra nhóm người nhau nhau bên ngoài cổng sơn trại. Những người này đều là phàm nhân sống dưới chân núi, bởi vì Xích Sơn đi gọi tĩnh thôn giang thiềm thất bại khiến họ sợ hãi tột cùng. Bọn họ bao lớn bao nhỏ, chạy lên sơn trại, quỳ bên ngoài cổng cầu xin được cho vào. Lầu trúc của Phương Chính cũng không cách cổng thôn bao xa, việc náo loạn này cũng thu hút được hắn. - Ta còn đang nghĩ không biết liệu bản thân có ảnh hưởng, làm thôn giang thiềm không tới được đây không. Cũng may nó đã tới, như vậy ta mới có cách đẩy vấn đề so đấu khí lực với Hùng Lực lên người Phương Nguyên được. Phương Chính tự nói, khóe môi liền hơi nhếch lên, kéo ra một nụ cười thích thú. - Chắc sẽ có người đến tìm ta nhanh thôi! Trong sơn trại hiện tại, ngoài Xích Sơn được công nhận khí lực lớn ra, hiện tại chỉ còn Phương Chính hắn là được công nhận. Xích Sơn thất bại trở về, vậy thì gia tộc chắc chắn sẽ đi tìm Phương Chính. Đúng như Phương Chính nghĩ, hắn rất nhanh đã nhìn thấy bốn người còn lại trong tiểu tổ đi đến chỗ lầu trúc của mình. - Phương Chính, gia tộc ra nhiệm vụ cho ngươi đi xua đuổi thôn giang thiềm! Thanh Thư đứng dưới lầu trúc nói. - Vâng, tổ trưởng! Phương Chính gật đầu, liền nhanh chóng đi xuống lầu, cùng tiểu tổ đi xuống chân núi. Trên đường đi, Thanh Thư cũng nói sơ qua về cách xua đuổi thôn giang thiềm. Phương Chính nghe xong, liền gật đầu. - Ta sẽ cố hết sức! Nhưng là cố hết sức không làm nó thức dậy. Phương Chính câu trước nói ra, câu sau lại tự nói trong lòng. Hắn còn đang cần thôn giang thiềm để khiến Phương Nguyên thành người có khí lực cao hơn cả hắn. Tiểu tổ năm người chạy dọc theo sườn núi, đi đến chân núi, liền nhìn thấy ngũ chuyển thôn giang thiềm. Hình thể nó khổng lồ, quả thực là như một ngọn núi nhỏ, nằm ngửa ở trong lòng sông, trực tiếp chặn ngang dòng. Nước sông tích lũy từ trên thượng du đã sắp tràn bờ, còn hạ du lại gần như khô cạn, chỉ có một vài dòng nước nhỏ thấm ướt lòng sông. Cái bụng của thôn giang thiềm hướng lên trên, nhẵn nhụi lại trắng như tuyết, bao phủ vẻ sáng bóng. Phần lưng của nó thì có màu xanh da trời của những ngày quang đãng, cũng trơn láng, không có những cục u như trên lưng con cóc bình thường. Lúc này nó nằm thẳng đơ, ngủ say sưa nhưng lại không ngáy khò khò ra tiếng, rất yên tĩnh, rất ôn hòa, nhìn qua giống như một cái xác cóc. Cảm nhận được khí tức của nó, tứ vị tửu trùng trong không khiếu của Phương Chính lập tức cuộn tròn lại, tông hùng bản lực cổ cũng thu lại cùng nguyệt nghê thường nằm im dưới đáy biển. Nguyệt mang cổ cùng cửu diệp sinh cơ thảo trên tay hắn lập tức thu liễm khí tức. Chỉ có xuân thu thiền vẫn như cũ ngủ say. Phương Chính thu hồi nguyệt mang cổ với cửu diệp sinh cơ thảo vào không khiếu. Sau đó bước xuống lòng sông, đi lại bên cạnh thôn giang thiềm. Hắn đưa hai tay, chạm vào da thịt của thôn giang thiềm, sau đó dùng sức đẩy thử. Lớp da của thôn giang thiềm nhẵn nhụi lại mềm mại, dùng sức đẩy liền lập tức lúng vào trong, cảm giác không có sức. Phương Chính cắn răng, tăng thêm chút lực. Hắn cũng muốn kiểm tra xem sức lực của mình có thể tới đâu. - Nếu ta dùng toàn lực, khả năng có thể thành công. Hắn tại trong lòng cân nhắc một chút, thử tăng thêm một chút lực, liền thu tay. - Thế nào? Thanh Thư đứng trên bờ sông, lo lắng hỏi. Phương Chính giả vờ cố gắng, thử thêm hai lần. Liền làm bộ dạng mệt mỏi, lắc đầu. — QUẢNG CÁO —
- Thực xin lỗi, nhưng ta không đủ sức! - Vậy phải làm sao? Ba người còn lại sắc mặt lập tức có chút khó coi, lo lắng vô cùng. - Ta sẽ thử lại xem sao! Phương Chính cũng một dạng lo âu, lại thử thêm mấy lần, kết quả vẫn không làm gì được. Cuối cùng không còn cách nào, tiểu tổ năm người mặt ủ mày chau quay về sơn trại. Trong đại sảnh. Sắc mặt của các gia lão và tộc trưởng lúc này tối đen như mực. Cổ Nguyệt Xích Luyện nói: - Bây giờ ngay cả Phương Chính cũng không đẩy nổi con thôn giang thiềm này, tộc ta còn có người nào có thể đây? Xem ra thật phải mời viện binh rồi. Hùng gia trại sở trường là sức lực. Ôi thôi, vì an nguy của sơn trại, mặc dù phải trả giá cao một chút cũng là đáng giá. Lời này cũng được những gia lão khác tán thành, tộc trưởng Cổ Nguyệt Bác cũng dao động. - Tộc trưởng cùng với chư vị gia lão đại nhân, vãn bối có việc bẩm báo. Phương Chính đứng trong sảnh đường, nghe thấy lời của các gia lão thì bỗng nhiên thi lễ một cái, mở miệng nói. Cổ Nguyệt Bác gật đầu - Phương Chính, ngươi có đề nghị gì thì đừng ngại, cứ nói ra đi. Phương Chính không đáp mà hỏi ngược lại: - Chư vị đại nhân, muốn đẩy tỉnh thôn giang thiềm này, có đúng là cần phải dựa vào sức mạnh của một cá nhân? Cổ Nguyệt Bác nói. - Dựa theo lời tộc trưởng đời trước ngẫu nhiên đề cập đến, thôn giang thiềm có tính tình ôn hòa lại còn thích ngủ. Cho dù là bị đẩy cơ thể đến tỉnh lại, nó cũng sẽ không tức giận. Cho nên mới lệnh cho người có sức lực lớn nhất trong sơn trại là ngươi ra đẩy tỉnh nó. Kết quả lại là thất bại. Phương Chính liền nói. - Nếu vậy sau không thử dùng cổ trùng tăng sức lực. Tin rằng nếu dùng một con cổ trùng tăng sức lực như hoàng lạc thiên ngưu cổ, kết hợp thêm sức lực tự thân của vãn bối hoặc là Xích Sơn học trưởng. Nếu như vậy, tin chắc có thể đẩy tĩnh thôn giang thiềm. - Tuyệt đối không thể sử dụng sức mạnh của cổ trùng. Phương Chính vừa dứt lời thì có một vị gia lão kiên quyết từ chối thỉnh cầu của gã. - Khí tức của cổ trùng sẽ khiến thôn giang thiềm cảnh giác, nếu làm cho con cóc này cảm thấy bị uy hiếp mà hung bạo lên, vậy thì ai sẽ chịu trách nhiệm đây? - Không sai. Cổ Nguyệt Bác gật đầu nói. - Vận dụng cổ trùng rồi, dù có đánh thức thôn giang thiềm thì nó cũng không tán thành. Nhất định phải là một mình một người, dựa vào sức mạnh tự thân đánh thức thì nó mới tán thành. Cổ là thiên địa chân tinh, thế nhưng tập tính lại gần giống như dã thú. Mỗi con dã thú đều có lãnh thổ của riêng mình, mãnh thú lang thang gặp phải thú vương của vùng lãnh thổ này thì thường phải đánh một trận. Kẻ thắng giành được lãnh địa, kẻ thua thì phải lưu lạc. Sự hình thành của thú triều cũng là dựa vào tập tính này của dã thú. Đàn thú hùng mạnh thôn tính lãnh địa xung quanh. Đàn thú yếu kém bị xua đuổi đi thì tạo thành thú triều giai đoạn tiền kì. — QUẢNG CÁO —
Muốn xua đuổi thôn giang thiềm thì cũng phải bắt đầu từ tập tính này. Thôn giang thiềm có tính tình ôn hòa, không thích tranh đấu, chỉ cần để cho nó nhận ra năng lực của "thú vương" vùng đất này thì nó sẽ rút lui. Do đó không được sử dụng cổ trùng, khí tức của cổ trùng sẽ bị thôn giang thiềm nhận ra, hậu quả khó có thể lường. Triệu tập mọi người hợp lực cũng không được. Một khi nhiều người, dù cho đẩy được thôn giang thiềm thì nó cũng không đi. Vì đó là sức mạnh của mọi người, thắng cũng không anh hùng, nó sẽ không công nhận. Cho nên tộc trưởng mới để cho Xích Sơn đi trước một phen, tiếp theo là gọi Phương Chính, cũng vì sức lực của bản thân của hai người là mạnh nhất trong Cổ Nguyệt sơn trại. - Thì ra là vậy, vãn bối đã hiểu. Phương Chính gật đầu, liền ôm quyền - Đã là như vậy, vãn bối xin đề cử với chư vị gia lão một người. Người này có sức lực còn mạnh hơn cả vãn bối. - Ồ, là ai? - Còn có người vậy sao, tại sao chúng ta không biết? - Phương Chính, đừng úp mở nữa, mau nói đi! - Người này chính là ca ca của vãn bối Cổ Nguyệt Phương Nguyên. Phương Chính mỉm cười, hơi híp mắt. - Cổ Nguyệt Phương Nguyên? Vừa nghe thấy cái tên này, chúng gia lão không khỏi nhìn nhau. Bọn họ cũng biết rất rõ người này. Trên thực tế, từ khi bắt đầu, cái tên Cổ Nguyệt Phương Nguyên đã vẫn thường hay vang vọng trong tai họ. Nhất là sau đại điển Khai khiếu, bắt đầu tu hành cổ sư, người này lại càng xuất hiện nhiều lền, thường xuyên gây ra vài việc làm người ta phải chú ý. - À, ta có ấn tượng. Khoảng thời gian trước, người này bán di sản cha mẹ để mua một con xích thiết xá lợi cổ phải không? Một vị gia lão chợt nói. Cổ Nguyệt Xích Luyện, Cổ Nguyệt Mạc Trần nghe thấy câu này, sắc mặt đều có phần khó coi. Nếu như xích thiết xá lợi cổ bị Xích Sơn hoặc là Mạc Nhan sử dụng thì có thể giúp cho một người trong đó bước lên nhị chuyển đỉnh phong, từ đấy ngang vai phải vế với Cổ Nguyệt Thanh Thư rồi. Điều này phản ánh lên cao tầng, mặc kệ là đối với Mạc gia, hay là Xích gia, đó đều là một sự thắng lợi về mặt chính trị. Thật không ngờ, kết quả lại bị tiểu tử phá của này làm hỏng chuyện! - Nhưng nếu nói về khí lực, không lý nào Phương Nguyên lại có thể hơn được ngươi! Một vị gia lão khác lên tiếng. Phương Chính liền lập tức chấp tay nói. - Chư vị đại nhân e rằng có chỗ không rõ, ca ca không chỉ mua xích thiết xá lợi cổ, còn mua một con hắc thỉ cổ. Sức lực của ca ca so với vãn bối trước đây không hơn không kém. Ở khảo hạch cuối năm chắc chư vị đại nhân đã chứng kiến, ca ca hoàn toàn ngang bằng với ta về khí lực. Lại thêm hắc thỉ cổ, tin rằng sức lực của hắn hiện tại đã vượt qua ta. Nếu nói ai là người thích hợp nhất, không nghi ngờ gì chính là ca ca Cổ Nguyệt Phương Nguyên này của vãn bối. - Thì ra là như vậy. Cổ Nguyệt Bác gật nhẹ đầu, nói: - Vậy thì lệnh tổ Phương Nguyên thử thêm một lần nữa đi. — QUẢNG CÁO — Nghe đến đó, gia lão nội vụ đường lúng túng đứng dậy từ chỗ ngồi: - Bẩm báo tộc trưởng đại nhân, Phương Nguyên này đến nay vẫn lẻ loi một mình, không gia nhập tiểu tổ. - Đây nghĩa là sao? Cổ Nguyệt Bác hơi nhíu mày. - Là như vầy. Từ sau lần thú triều đầu tiên, tiểu tổ đó của hắn gần như bị diệt toàn quân, chỉ còn lại một mình hắn sống sót. Gia lão nội vụ đường đáp lời. - Dù như vậy, lúc lập lại tiểu tổ, sao không tính đến hắn? Có gia lão tò mò hỏi. - Ôi thôi! Gia lão nội vụ đường thở dài thườn thượt. - Việc này ta cũng đã dặn dò hắn, thế nhưng hắn lại không có ý gia nhập tiểu tổ. Thành thật mà nói, ta rất không ưa tiểu tử này. Hắn am hiểu nhất giở trò mánh lới, e rằng là vì thừa kế món di sản cho nên mất ý chí phấn đấu. - Giở trò mánh lới? Làm sao có thể được, hắn không có tiểu tổ thì làm sao hoàn thành nhiệm vụ quy định mỗi tháng? Một vị gia lão hoài nghi nói. Sắc mặt của gia lão nội vụ đường hoàn toàn sa sầm: - Mỗi tháng hắn đều nhận nhiệm vụ cưỡng chế, nhưng lần nào cũng thất bại. Lý lịch của hắn là ghi chép tệ hại nhất ta từng thấy, gần như đều là nhiệm vụ thất bại. Ta đã từng chuyên tìm hắn để nói chuyện vài lần, vậy mà hắn vẫn làm theo ý mình, không chút hối cải. Thế nhưng hắn cũng không làm trái quy định trong tộc, khiến ta cũng không cách nào trừng phạt tên tiểu tử xảo quyệt ngang bướng như hắn! Chúng gia lão nghe xong cũng phải đưa mắt nhìn nhau, bọn họ cũng chưa từng gặp qua vãn bối trẻ tuổi nào không màng vươn lên như thế. Nhiệm vụ thất bại càng nhiều, đại biểu cho tiền đồ trong tộc càng kém. - Tên tiểu tử hồ đồ này... - Hừ, quả đúng là ngang bướng khó trị! - Hắn chính là đang tự hủy hoại tương lai! - Nếu như ta sinh ra một vãn bối bại hoại như vậy, ta trực tiếp tát cho chết ngay! - Được rồi. Cổ Nguyệt Bác giơ tay lên, ngăn chúng gia lão lại xì xào bàn tán, gương mặt không nhìn ra là vui hay giận. Cổ Nguyệt Bác nhìn xung quang một lượt, cuối cùng dừng ánh mắt lại ở chỗ gia lão nội vụ đường: - Mệnh lệnh cưỡng chế, Cổ Nguyệt Phương Nguyên đi đến chỗ của thôn giang thiềm, để cho hắn ra sức một chút. Kẻ này càn rỡ mà bướng bỉnh, lại quen thói buông thả tự do, cần mài giũa. Nếu như thất bại, cũng có thể mượn chuyện này mà trừng trị phần nào. - Tuân lệnh, tộc trưởng đại nhân. Gia lão nội vụ đường vội vàng đáp. Phương Chính một bên hơi cúi mặt, che giấu tia mỉm cười thoáng hiện trên môi của mình.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]