Chương trước
Chương sau
Phương Chính mang theo tâm trạng vô cùng tốt rời khỏi học đường, hắn đi nhanh về phía khách sạn, mua một vò rượu thanh trúc sau đó mới quay lại túc xá học đường.
Ba ngày trước hắn mua là cho tửu trùng, hôm nay hắn mua là để cho bản thân hắn.
- Ta trước sau lấy ra mười ba khối nguyên thạch, đến hôm nay cũng xem như hết. Nhưng mà hiện tại trên người ta vẫn còn lại ba mươi hai khối nguyên thạch.
Phương Chính trước sau nhận hai lần thưởng hạng nhất, cùng với trợ cấp từ học đường. Nhưng trước đó đưa một khối cho Phương Nguyên, nên hiện tại chỉ còn lại ba mươi hai khối.
- Dù sao trước mắt cũng không dùng nguyên thạch tu hành, ta cứ tìm say một lần vậy.
- Túc chủ trong có vẻ rất vui. Là vì đã thắng Phương Nguyên?
Lúc này, hệ thống hiện ra, tính ra gần đây nó cũng không có xuất hiện, mỗi lần chỉ có Phương Chính gọi ra túi đồ mà thôi.
- Ha ha, ngươi cho rằng ta thực sự thắng Phương Nguyên? Không hề, nếu Phương Nguyên thật sự ra tay, hắn còn có thể làm tốt hơn ta.
Phương Chính không che dấu nở nụ cười.
Hắn nhìn về phía tà dương, ánh nắng chiều đã dần tắt, phía xa đã tối dần, nhưng trong mắt hắn, vạn vật lúc này thật rực rỡ, thật sáng tỏa.
- Ta vui vì việc khác, nhưng ta không định nói với ngươi. Ngược lại là ngươi, nói đi, ra đây là có việc rồi đúng không?
- Thông báo với ngươi, có nhiệm vụ thời hạn mới. Ngươi cả buổi chiều đều không chú ý đến thông báo của ta, không còn cách nào khác, chỉ có thể chạy ra thôi.
- Liên quan đến thăng lên trung giai đi.
Phương Chính suy tư, hắn nói cũng không sai, đúng thật là nhiệm vụ thăng lên trung giai.
Trước đó gia lão học đường cũng đã tiên bố, ai thăng lên trung giai đầu tiên sẽ có thưởng, thời gian học đường cho là một tháng, nhưng không có quy định là nhất định phải làm được trong một tháng.
- Bao lâu?
Phương Chính hỏi, hắn cũng thật lười đi xem, phần thưởng hay hình phạt gì đó hắn cũng chẳng muốn quan tâm.
Hệ thống im lặng chốc lát, đáp.
- Hai trăm bốn mươi giờ.
Phương Chính hóa tượng. Sau đó, hắn nghe thấy tiếng răng rắc của đá vỡ ra.
Phương Chính há mồm thở mạnh vài hơi, áp chế cảm xúc muốn đánh người đang dâng lên trong lòng, sau đó hỏi.
- Hình phạt?
- Hạ xuống một tiểu cảnh giới, diễn ra khi túc chủ đạt trung giai.
Phương Chính không nói, đi nhanh về túc xá học đường, sau đó hung hăng đạp mở cửa phòng, rồi lại đem cửa mạnh mẽ đóng lại. — QUẢNG CÁO —
- Ngươi con mẹ nó tức chết lão tử mà.
Hắn cao giọng mắng, đem cái ghế trong phòng đạp bay.
Phương Chính giận, hắn thật sự giận, tức giận đến muốn nổ phổi.
Hệ thống ra nhiệm vụ này rõ ràng là đang muốn ép hắn thất bại trong nhiệm vụ tranh hạng nhất.
Vì cái gì?
Vậy phải hỏi xem Phương Nguyên mất bao lâu lên trung giai?

Phương Chính hoàn toàn rõ ràng, Phương Nguyên chỉ tốn một tháng để lên trung giai. Bởi vì Phương Nguyên lợi dụng tửu trùng, còn có nguyên thạch đánh cướp, sau đó là dựa vào kinh nghiệm cùng sự nổ lực hết mình.
Phương Chính ban đầu không quá lo lắng, hắn có ưu thế của tư chất, cũng có tửu trùng, càng có nguyên thạch, cho dù không có nhiều kinh nghiệm, vẫn có thể làm được trong một tháng lên trung giai.
Phương Chính cũng tính toán quá, chỉ cần hắn siêng năng, chưa đến ba mươi ngày liền có thể lên trung giai.
Nhưng nếu hắn không lên trung giai trong mười ngày, đợi đến lúc hắn lên được trung giai, thì giây tiếp theo đã về lại với sơ giai. Muốn lên trung giai lần nữa, hắn phải luyện lại lần nữa.
Như vậy đừng nói là hạng nhất, e gần hắn đến hạng ba cũng không lấy được.
Cái gì? Ngươi nói dùng thanh đồng xá lợi cổ tăng lên tu vi? Ngươi cho rằng hệ thống bị ngốc sau, nó đương nhiên là cấm hắn sử dụng rồi.
Đừng nghĩ đến việc thăng lên ngay hôm nay, dù thất bại nhiệm vụ đi nữa, kết quả sau cùng cũng không ảnh hưởng gì đó. Phương Chính không xem, cũng biết hệ thống ra hình phạt cho trường hợp tác tệ này càng thêm nặng.
Hắn nghĩ cũng không sai, nếu dùng ngoại lực thúc ép tăng tu vi lên trung giai, hắn không những bị phạt về sơ giai, còn bị giam không khiếu, trong vòng ba mươi ngày không thể cọ rửa khiếu vách tu hành.
Cứ như vậy, người ta chỉ cần một tháng lên trung giai, hắn sẽ lại phải dùng hai tháng. Một khi việc này xảy ra, hắn không còn đơn giản là bị Phương Nguyên tạm thời bỏ lại, mà là đuổi theo Phương Nguyên không nổi nữa rồi.
Phương Chính thở hắc ra một hơi, bình tĩnh trở lại.
- Không còn cách nào khác, chỉ có thể liều mạng.
Hắn nhìn thoáng qua vò rượu còn chưa khui trên bàn, bất đắc dĩ cười cười.
Trời lúc này còn chưa tối hẳn, phía chân trời vẫn còn lại một chút ánh sáng cuối cùng.
Phương Chính ngồi trên giường, điều chỉnh lại tâm trạng, tâm thần chìm xuống, đi vào không khiếu.
Nguyên hải mênh mông, sóng biển dập dờn, có chút phẳng lặng, nước biển có màu thanh đồng sáng bóng. Mỗi một giọt nước biển đều là thanh đồng chân nguyên, chỉ có nhất chuyển cổ sư mới có.
Nguyên hải đạt chín thành tám không khiếu, đem không khiếu gần như trang đầy. Bao quanh không khiếu là một màng ánh sáng trắng mỏng, chống giữ nó.
Trong không khiếu, ngoài nguyên hải ra, chỉ còn lại một con tửu trùng trắng mập khả ái đang trôi nổi. — QUẢNG CÁO —
Thân hình của nó duỗi ra, phần đầu ngôi trên mặt nước biển, phần thân lại chìm trong nước. Nó thả lỏng cơ thể, mặt nước biển đẩy nó trôi trôi. Thỉnh thoảng, cái đuôi trong nước của nó sẽ ngoe ngoảy, đưa bản thân thay đổi hướng trôi một chút.
Về phần xuân thu thiền, nó sớm đã ẩn thân, tự mình hồi phục.
Phương Chính mở mắt, lấy vò rượu đang ở bên cạnh mở ra, gọi ra tửu trùng.
Ba ngày trước hắn mua rượu, nhưng cũng chưa có cho nó ăn. Hiện tại hắn cần phải dử dụng, vì vậy phải cho nó ăn no.
Tửu trùng ăn hết rượu, liền cuộn tròn thân hình như cái bánh trôi bay ra khỏi vò rượu, sau đó chui vào không khiếu của hắn.
Tửu trùng trở lại không khiếu, vẫn duy trì hình dạng bánh trôi, trôi nổi trên mặt biển.
- Đi.
Phương Chính động ý niệm, từ mặt biển, một dòng nước bay lên bao phủ lấy tửu trùng. Tửu trùng lập tức đem nó hấp thu.
Nhất thời, chìn thành tám phân chân nguyên của Phương Chính giảm xuống một thành.
Mà tửu trùng sau khi hấp thu một thành chân nguyên, liền tỏa ra ánh sáng màu trắng. Mùi rượu nồng dần được sinh ra, tụ thành một màng sương rượu màu trắng nhạt.
Màng sương rượu này cũng không bay đi, mà chỉ bao quanh lấy tửu trùng.
Phương Chính cũng không dừng lại, hắn điều thêm một thành chân nguyên, hướng sương rượu đánh tới.
Sương rượu nhanh chóng hòa tan trong nước biển, càng ngày càng ít, cuối cùng, không còn lại một chút nào. Mà chân nguyên cũng cắt giảm hết một nữa, chỉ còn lại nữa thành chân nguyên.
Nhưng nữa thành chân nguyên này so với ban đầu càng thêm cô đọng. Chân nguyên ban đầu có màu lục, tản ra sắc đồng sáng bóng. Còn bây giờ, tuy ánh đồng vẫn còn, nhưng màu sắc của nó đã là màu lục ngã sắc lam, gọi là xanh biếc.

Đây là nhất chuyển trung giai chân nguyên, chỉ có nhất chuyển trung giai cổ sư mới có thể ngưng tụ.
Tác dụng của tửu trùng, chính là đem nhất chuyển chân nguyên cô đọng lại, tăng lên một cảnh giới nhỏ.
Cổ sư có chín cảnh giới lớn, từ thấp đến cao phân ra nhất chuyển, nhị chuyển, cho đến cửu chuyển. Trong mỗi một cảnh giới lớn lại phân ra bốn cảnh giới nhỏ, theo thứ tự là sơ giai, trung giai, cao giai và đỉnh phong.
Phương Chính tuy là nhất chuyển sơ giai cổ sư, nhưng dùng tửu trùng tinh luyện liền thu được nữa thành trung giai chân nguyên.
- Hai thành sơ giai đổi được nữa thành trung giai, nếu như ta muốn đem không khiếu để đầy trung giai chân nguyên, cần đến ba mươi chín thành sơ giai chân nguyên.
Phương Chính nhẩm tính, lại tiếp tục điều động chân nguyên đi sử dụng tửu trùng. Qua bốn lần tinh luyện, trong không khiếu của hắn đã có được hai thành trung giai chân nguyên.
Mặc dù theo cách tính, Phương Chính có thể dùng hai thành này để tinh luyện ra nữa thành cao giai chân nguyên. Nhưng hắn lại không có làm, bởi vì chân nguyên này mặc dù là của hắn, nhưng lại không phải do không khiếu tự thân sinh ra. Tửu trùng chỉ có thể tinh luyện từng cảnh giới một, không thể xếp chồng ảnh hưởng.
Nói dễ hiểu là, tửu trùng chỉ tinh luyện chân nguyên lên được một tiểu cảnh giới so với cảnh giới của người dùng.
Phương Chính lúc này mở mắt, từ túi tiền lấy ra một khối nguyên thạch. — QUẢNG CÁO —
Nguyên thạch là một loại đá hình khối bầu dục nửa trong suốt, màu xám trắng, chân nguyên thiên nhiên bên trong hòn đá không ngừng hao mòn thì hình dáng của nó cũng sẽ không ngừng thu nhỏ lại.
Tay phải hắn từ từ khép lại, nắm chặt nguyên thạch trong lòng bàn tay, hấp thu chân nguyên thiên nhiên bên trong, không ngừng bổ sung vào không khiếu.
Để có được hai thành trung giai chân nguyên, hắn đã dùng hết tám thành sơ giai chân nguyên. Hơn nữa tốc độ tiêu hao khi dùng cổ so với tốc độ khôi phục nhanh hơn nhiều, Phương Chính không thể đợi.
Thời gian của hắn quá ít, chỉ có mười ngày, nhưng chân chính thì không tới mười ngày. Hắn buổi sáng còn phải đến học đường học tập, buổi tối mới có thời gian tu hành. Ngoài ra còn phải nghĩ ngơi, tu hành không thể thay cho việc ngủ, hắn đương nhiên không thể liên tục đi học rồi tu hành.
Cứ như vậy, thời gian tu hành chân chính của hắn còn không tới năm ngày.
Thật sự quá mức đòi mạng.
Người ta có hệ thống ngồi không cũng vấn đỉnh thiên hạ, còn hắn chắc sẽ bị hệ thống ép chết trước khi kịp trưởng thành.
Theo việc hấp thu nguyên thạch, nguyên hải của Phương Chính rất nhanh khôi phục lại ban đầu.
Trong không khiếu hắn lúc này nhìn vào như bị chia làm hai phần, hai thành dưới cùng có màu xanh biếc tỏa ánh đồng, bảy phần tám bên trên lại có màu lục ánh đồng.
Chân nguyên của cảnh giới cao nặng hơn so với chân nguyên của cảnh giới thấp, vì vậy trung giai chân nguyên sau khi cô đọng rơi vào mặt biển sẽ lập tức chìm xuống đáy.
Không khiếu đã đầy, Phương Chính liền nắm bắt thời gian tiếp tục dùng tửu trùng.
Qua vài lần, đợi đến khi phần trung giai chân nguyên được Phương Chính tích lũy đến sáu thành, hắn liền đình chỉ dùng tửu trùng.
Tửu trùng được lệnh dừng, liền dãn ra thân thể, nhanh chóng chui vào mặt biển chân nguyên.
Phương Chính không quản đến nó, hắn tập trung tinh thần, dùng ý niệm điều động phần trung giai chân nguyên trong không khiếu.
Mặt biển chân nguyên đang yên bình, lúc này liền nổi sóng. Trung giai chân nguyên từ đáy biển vương lên, mạnh mẽ hướng khiếu vách xung quanh đánh vào, bắt đầu cọ rửa khiếu vách.
Phần trung giai chân nguyên này mặt dù có thể giữ, nhưng không được lâu, nếu Phương Chính không tranh thủ dùng, chúng rất nhanh sẽ bị khiếu vách pha loãng, nhanh chóng trở về là sơ giai chân nguyên. Nếu như vậy, xem như công sức của tửu trùng cùng thời gian của hắn đều đổ hết xuống biển.
Lại nói, phương thức cọ rửa này học đường vẫn chưa có dạy, phải đến buổi học tiếp theo mới được học. Nhưng để kịp cho nhiệm vụ, hệ thống đã trước đem kiến thức này truyền cho hắn. Nếu không, hắn ít nhất còn phải đợi đến buổi sáng tiếp theo.
Phía đông dần sáng, thái dương từ từ nhô lên, bầu trời từ mà xanh đậm chuyển dần sang xanh nhạt.
Tiếng chim ríu rít bên ngoài len vào khe cửa, Phương Chính ở trên giường chậm rãi mở mắt.
- Một đêm không ngủ.
Phương Chính nhỏ giọng, duỗi thân đứng lên, thay quần áo đi tới học đường, bắt đầu một ngày mới.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.