Vệ Tây Lẫm V: Có thể nhận được quán quân hoàn toàn nhờ vào sự ủng hộ của mọi người, cám ơn. "Oh-whoa, oh-whoa, oh-whoa, You-know-you-love-me, I-know-you-care, You-shout-whenever-and-I'll be-there, You-want-my-love, you-want-my-heart,...... And I-was-like, Baby, baby, baby-oh, My-baby, baby, baby-noo, I-am-like. My-baby, baby, baby, oh......" Tiết tấu thanh thoát khiến người xem tại hiện trường không khỏi hiện lên ý cười, thời điểm lúc lặp lại phần điệp khúc, họ nhịn không được cùng hát theo, đồng thời gõ nhịp. "Baby, baby, baby-oh, my-baby, baby, baby-noo......" "......now-I "mall-gone, gone, gone, gone, gone, I "mgone." ~/* Vâng? đây chính là bài Baby của Justin Bieber nếu muốn nghe thì bên trên có link you tube nha*/~ Bài hát này ca từ cùng nhạc đều thực tốt, nhưng bản thân Vệ Tây Lẫm cho rằng, nguyên bản giọng hát của bài hát này có vẻ thiếu một phần sức hút nhất định, cho nên ở thời điểm biểu diễn hắn dùng chính là loại giọng càng từ tính hơn so với giọng nguyên bản, khiến cho ca khúc càng hoàn hảo hơn. Đầu phiếu vẫn luôn ở đỉnh điểm, ngay khi vừa đột phá 100 vạn, trong phòng phát sóng âm thanh huýt sáo cùng tiếng hoan hô hết đợt này đến đợt khác, vang mãi không thôi. Đợt thứ hai PK, Vệ Tây Lẫm lại lần nữa bằng vào ngón giọng cao siêu cùng giọng hát hoàn mỹ đoạt được vị trí đầu bảng. Nhạc Đan Nhất về với hạng hai, Trình Mộng Kỳ hạng ba, Lâm Đống hạng bốn. Thừa dịp thời gian nghỉ thay quần áo, Lâm Đống bước nhanh đến một góc hành lang, dùng khẩu khí cực kém để đối thoại với người bên kia đầu dây. "Ngươi xem rốt cuộc làm sao bây giờ? Xem tình huống hiện tại mà nói, ngôi vị quán quân đã định sẵn là bị Vệ Tây Lẫm đoạt rồi!" "Lâm Đống!" Thanh âm giận dữ của đối phương truyền ra trong điện thoại, tiếng nói lạnh băng, "Ta hy vọng ngươi hiểu rõ ngươi đang nói chuyện với ai." Lâm Đống cắn cắn môi, chịu đựng tức giận, "Thực xin lỗi, Chu tổng, là ta quá sốt ruột...... Ngươi đã nói sẽ giúp ta, nhưng hiện tại Vệ Tây Lẫm còn rất tốt." Người bên đầu kia ngữ khí hòa hoãn, "Ta cũng không nghĩ tới hắn vốn chỉ là một cái nam sinh nho nhỏ không có bất luận cái gì bối cảnh kinh nghiệm lại có tính cảnh giác cao như vậy, ta phái người hạ mê dược cho hắn, nước đã hạ dược hắn căn bản không uống." "Hắn cư nhiên lại cẩn thận tới như vậy?" Lâm Đống thực ngoài ý muốn, chân mày cau lại, ý thức được chính mình chỉ sợ đã xem thường Vệ Tây Lẫm, "Được rồi, về sau lại nói." Hắn không cam lòng mà cắt đứt điện thoại, không hề nhận thấy được, bởi vì nóng lòng chất vấn Chu tổng hắn đã quên tránh đi cameras theo dõi, mà 002 đã xâm nhập hệ thống. [Tây Lẫm, nguyên lai là Lâm Đống tìm người tính kế ngươi.] Vệ Tây Lẫm thật sự có điểm không hiểu vì cái gì Lâm Đống luôn nhắm vào hắn, nhưng hiện tại nguyên nhân đã không quan trọng. Hôm nay Lâm Đống có thể tìm người hạ dược hắn, nói không chừng ngày mai là có thể tìm người hạ tử thủ với hắn. Từ nay về sau, Lâm Đống chính là người đối đầu với hắn. Cho dù về sau Lâm Đống muốn cùng hắn giảng hòa, hắn cũng sẽ không cho Lâm Đống cơ hội. "Tây Lẫm, người này quá đáng giận, ngươi cũng không có trêu chọc hắn, hắn lại hại ngươi như vậy! Ngươi ngàn vạn lần không thể buông tha hắn!" Vệ Tây Lẫm lắc đầu, nheo mắt lại, trong mắt lộ ra một mạt nguy hiểm, "Không vội, nếu hắn vô luận như thế nào cũng không buông tha ta, ta cũng sẽ không để hắn sống tốt. Trước cho hắn thuận lợi mà tham gia thi đấu, hắn bò đến càng cao, về sau ta làm hắn rơi càng thảm." Vệ Tây Lẫm trước nay đều là người có thù tất báo, Trương Sâm phản bội càng dạy cho hắn một bài học, Lâm Đống là tự tìm đường chết. [Vậy được.] [Đoạn ghi hình vừa rồi cứ giữ kĩ lại, nói không chừng về sau còn có chỗ dùng.] [Đã rõ.] Vòng PK thứ ba, Lâm Đống là người đầu tiên lên sân khấu, lần này hắn lựa chọn chính là một ca khúc tiếng Nhật, đáng tiếc lại phát huy không quá tốt, điểm không cao cho lắm, không ít người xem bất mãn mà thầm thì bàn tán bên dưới; Trình Mộng Kỳ vẫn như cũ là một ca khúc cao âm, âm thanh cao vút xông lên tận nóc nhà; Nhạc Đan Nhất hát chính là một ca khúc cổ xưa, giống như một mùi hương thoang thoảng, lại lần nữa đem lại cho hắn số điểm cao. "Hoan nghênh vị tuyển thủ cuối cùng Vệ Tây Lẫm lên sân khấu, nghe nói hắn cũng muốn hát một ca khúc cao âm nga, phi thường chờ mong!" Nguyễn Đường nghịch ngợm mà chớp chớp mắt. Trần Quân cao giọng nói: "Hoan nghênh Vệ Tây Lẫm!" "Vệ Tây Lẫm! Vệ Tây Lẫm! Vệ Tây Lẫm!" "Thuở ban đầu ta tin, Ái tình là điều vĩ đại nhất, Cuối cùng mới nhận ra rằng, Nghiệt ngã nhất chính là vận mệnh, ...... Cô đơn nhất chính là không thể giữ được ái tình trong tay ta, Hạnh phúc đơn sơ chưa kịp bày tỏ, chỉ còn vang vọng khúc ly biệt, Ôm một nỗi cô quạnh, Trước khi con tim tan nát, Dùng tâm ngâm một khúc ly ca chua xót tặng em." Một khúc 'Ly ca' , đốt cháy hiện trường! ~/* Nào you tube thẳng tiến (/^◇^)/ */~ Lúc này, đã không ai có thể ngăn cản được bước tiến của Vệ Tây Lẫm, trên màn hình lớn số phiếu cơ hồ mỗi một giây đều lấy đơn vị hàng vạn mà gia tăng cuối cùng ngừng ở 1.403.326. Trần Quân cùng Nguyễn Đường cùng kinh hô: "Quán quân đêm nay của chúng ta chính là Vệ Tây Lẫm!" "Chúc mừng Vệ Tây Lẫm đạt được 50 vạn tiền mặt khen thưởng cùng một quảng cáo lớn; chúc mừng Trình Mộng Kỳ đạt được 20 vạn tiền mặt khen thưởng cùng một quảng cáo lớn; chúc mừng Nhạc Đan Nhất đạt được 10 vạn tiền mặt!" Lâm Đống sắc mặt xanh mét, suýt nữa quăng micro trong tay đi, ý thức được hiện tại còn ở trên sân khấu, thật vất vả mới làm tâm tình bản thân bình tĩnh trở lại, hắn nhìn Vệ Tây Lẫm bằng ánh mắt vô cùng lạnh lẽo. Một fan có ánh mắt tốt của Vệ Tây Lẫm nhỏ giọng nói với đồng bạn bên cạnh: "Mau xem sắc mặt Lâm Đống, thật không phong độ. Ha ha......" Lời này hơi có chút vui sướng khi người gặp họa. Một cô gái khác hiển nhiên cũng là fan não tàn của Vệ Tây Lẫm, thầm thì nói, "Hắn dựa vào cái gì dùng cái loại ánh mắt kia nhìn Lẫm Lẫm của chúng ta? Lớn lên không soái như Tây Lẫm, ca hát cũng không dễ nghe bằng Lẫm." "Khụ khụ......" Lại một cái fan vẻ mặt rộng lượng khuyên giải, "Chúng ta là người thắng, người thắng thì phải có tư thái của người thắng. Thỉnh đứng đắn." "Được a, đứng đắn." Nhóm người nhìn nhau cười, lại làm theo những người khác cùng nhau lớn tiếng hoan hô, so những người khác càng điên cuồng hơn. [Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ chi nhánh, trở thành quán quân《 Đệ nhất ca sĩ 》, đạt được khen thưởng của hệ thống 'Hào quang vận đào hoa', trong vòng 3 ngày có hiệu lực.] Hào quang vận đào hoa? Là thứ gì? Vệ Tây Lẫm không thể hiểu được. Nữ nhân viên công tác xinh đẹp đem một tấm danh thiếp thật lớn cùng một tấm chi phiếu thật lớn đưa cho Vệ Tây Lẫm, trên danh thiếp viết tên của sản phẩm quảng cáo, trên chi phiếu đề "500.000 nguyên". ~/* Editor: 'nguyên' có lẽ là đơn vị tiền tệ, ta không chắc nên để nguyên a ~_~) */~ Vệ Tây Lẫm cảm thấy hai tay mỗi bên cầm một cái có vẻ thực ngu ngốc, nhưng không có biện pháp, đến tạo cơ hội cho các phóng viên chụp ảnh. Các phóng viên chen chúc tiến lên phỏng vấn, vài cái camera nhắm ngay Vệ Tây Lẫm, cameras tanh tách tanh tách không ngừng chụp ảnh. "Vệ Tây Lẫm, chúc mừng ngươi, hiện tại ngươi cảm thấy như thế nào?" "Kế tiếp ngươi có dự định ký hợp đồng không? Ngươi xem trọng công ty quản lý nào nhất?" "Vệ Tây Lẫm, nhận được đến 50 vạn tiền mặt ngươi tính toán dùng như thế nào?" "Vệ Tây Lẫm, nghe nói ngươi cùng Lâm Đống là bạn học cùng lớp, ngươi có muốn nói gì với hắn không?" "Ta có thể nhận được quán quân hoàn toàn nhờ vào sự ủng hộ của mọi người, cám ơn mọi người! Bởi vì ta còn đang đi học, tạm thời không có ý định ký hợp đồng. Được nhận 50 vạn tiền mặt, ta sẽ dùng để cải thiện cuộc sống của người nhà, ta có được ngày hôm nay, người mà ta muốn cảm tạ nhất hẳn chính là cha mẹ ta, còn có anh trai cùng em gái của ta, mượn cơ hội này hướng bọn họ nói một tiếng cám ơn! Ta yêu các ngươi! Thực xin lỗi, ta còn có việc." Vệ Tây Lẫm linh hoạt mà chui ra từ trong đám người, xa xa hướng Diệp Quang Huy làm cái thủ thế ý bảo bọn họ đi ra bên ngoài chờ hắn, còn hắn đi trước đến tổ nhân viên công tác chương trình lãnh giải thưởng, sau đó xảo diệu mà tránh đi mấy cái người đến từ các công ty quản lý, rời đi đài truyền hình. Đám người Diệp Quang Huy nhìn thấy hắn ra tới, cùng nhau hô: "Chúc mừng đại quán quân của chúng ta! Chúc mừng!" "Cám ơn!" Vệ Tây Lẫm mang lên kính râm, nói với mọi người, "Trước rời đi nơi này, ta mời các ngươi ăn khuya." "Được." Một đám mười mấy người ngồi bốn chiếc taxi đi vào một gian của cửa tiệm đồ ăn Trung Hoa, gọi một bàn lớn. Vệ Tây Lẫm gỡ xuống kính râm, lúc này mới từ trong mặt kính treo trên tường thấy trên đầu chính mình cư nhiên thật sự xuất hiện một vòng hào quang! Màu phấn hường hề hề, còn điểm thêm vài cánh hoa đào nhẹ như lông chim lơ lửng, dường như sợ Vệ Tây Lẫm không biết đây là ánh sáng vận đào hoa. Nếu không phải 002 đúng lúc nói cho Vệ Tây Lẫm chỉ có chính hắn mới có thể nhìn thấy cái đạo ánh sáng này, hắn hẳn là không thể không phát điên. "Làm sao vậy?" Vương Phi Vũ chú ý tới biểu tình hắn có điểm run rẩy. Vệ Tây Lẫm xoa xoa mặt, nghiêm chỉnh nói: "Không có gì." Diệp Quang Huy cầm lên thực đơn, ha ha cười gian, "Tây Lẫm, ngươi hiện tại là đại nhân vật trong nhóm chúng ta, hôm nay chúng ta cần phải hung hăng mà đốn của ngươi một buổi!" "Ngàn vạn lần đừng khách khí, muốn ăn cái gì cứ việc gọi thoải mái." Vệ Tây Lẫm thật lòng mà nói. Mọi người hoan hô một trận. Hương Tiểu Ngải bước đến bên cạnh Vệ Tây Lẫm, đưa bút và notebook cho hắn, cười hì hì nói: "Vệ Tây Lẫm, trước ký tên chụp ảnh chung với ta đi! Qua mấy năm nữa nếu ta sinh hoạt nghèo túng nói không chừng còn có thể dùng chữ ký này đổi lấy tiền a." Vệ Tây Lẫm lắc đầu, ký tên cho nàng, "Ta nên nói là 'ngươi nghĩ nhiều rồi', hay là nên nói 'sẽ không' ?" Lý Văn Bách, Dương Vân Chí cùng Trịnh Nguy mấy người ha ha cười, cũng chen qua, đều nói phải ký tên, cũng tranh cùng chụp ảnh chung với Vệ Tây Lẫm. Vệ Tây Lẫm từ ba lô lấy ra một chồng ảnh chụp, đây là bước chuẩn bị đầu tiên hắn làm, là ảnh chụp một mình hắn. Hắn cố ý ở trên phố tạo pose đẹp bảo 002 giúp hắn chụp, chọn lựa một tấm soái nhất rửa ra tổng cộng mười bảy tấm, đều lưu lên chữ ký. "Nếu các ngươi không chê, mấy tấm ảnh chụp này các ngươi mỗi người một tấm. Tin tưởng ta, về sau các ngươi sẽ cảm thấy thực may mắn vì có được bức ảnh này." Mọi người đều cười nhận lấy một tấm. Những phần còn dư lại Vệ Tây Lẫm một lần nữa cất vào chỗ cũ. "Ngươi có tự tin như vậy sao?" Trịnh Nguy trêu ghẹo. "Đương nhiên." Trên mặt Vệ Tây Lẫm chỉ có tự tin cười nhạt mà vui mừng, "Gọi món ăn đi."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]