Chương trước
Chương sau
Vệ Tây Lẫm V: Ông chủ, cho một chén rượu nước mắt.
Đếm ngược 60 giây kết thúc và âm nhạc dừng lại, Vệ Tây Lẫm từ đầu đến đuôi không đạp trúng một ô trắng nào.
Đám người Vũ Châu Nhi tán thưởng vỗ tay hoan hô.
"Oa —— lợi hại!"
Mặt trời treo cao trên không trung, vì gần trưa rồi nên nhiệt độ không thấp cũng chẳng có một ngọn gió nào. Ấy thế mà du khách vây xem dường như chẳng thấy nóng, vẫn tiếp tục phát ra tiếng thét chói tai điên cuồng đợt hai, âm thanh chụp hình của điện thoại cũng chưa từng dừng lại.
Vũ Châu Nhi không cam lòng yếu thế, bèn lên sân thứ hai. Bản thân cô là dancer, độ cảm nhạc rất mạnh nên cũng giống Vệ Tây Lẫm. Cô biến những ô đen trắng thành vũ đài, nhảy ra một khúc vũ điệu ưu mỹ, tiếc rằng chỉ kiên trì được hơn bốn mươi giây. Còn nguyên nhân khiến cô đạp vào ô trắng là vì đội đỏ cố ý tạo ra âm thanh quái lạ xen vào bài hát.
Dụng cụ không hề báo trước mà phát ra một tiếng 'ầm' cảnh cáo làm cô bị dọa sợ hết hồn, nhảy giật cả người lên.
Tất cả mọi người đều cười to.
Ưu thế của đội đỏ lớn hơn, chỉ ngặt mỗi Hạ Phong không có thiên phú trong việc nắm bắt tiết tấu, giữ chưa được mười giây đã đạp trúng ô trắng và kéo chân sau của đội đỏ.
Vệ Tây Lẫm cảm thấy đội mình có thể sẽ bại.
Trong tiếng cười vang dội, toàn bộ tám người đều biểu diễn xong.
Trước khi đạo diễn tuyên bố tổng thời gian của hai đội, Vũ Châu Nhi gợi ý Vệ Tây Lẫm chơi thử tiết tấu nhanh hơn.
"Tây Lẫm, cậu phải chơi với tiết tấu nhanh hơn. Nếu không tôi không phục, hừ hừ."
Sáu ngôi sao khác ồn ào theo.
"Làm một trận, làm một trận."
Các du khách cũng rất vui vẻ, rối rít đưa điện thoại lên quay hoặc chụp Vệ Tây Lẫm, đồng thời hô đầy đủ họ tên Vệ Tây Lẫm: "Vệ Tây Lẫm, Vệ Tây Lẫm, Vệ Tây Lẫm..."
"Mọi người đều muốn thấy tôi thất bại phải không?" Vệ Tây Lẫm ngoài cười trong không cười liếc đám du khách.
Các du khách núp sau điện thoại cười trộm, không hề phủ nhận.
"Dù mấy người cuồng nhiệt yêu cầu tôi làm thêm trận nữa nhanh hơn. Nhưng thôi —— Tôi chiều ý mấy người."
Hắn dùng một từ nối làm du khách khá thất vọng nhưng chẳng ai ngờ rằng câu sau lại đảo ngược ý, thế là họ cười phá lên đồng thời vỗ tay rào rào.
Nhân viên của tổ tiết mục đổi tốc độ game ở mức trung bình thành siêu tốc. Tất cả mọi người đều nghe được tiết tấu của âm nhạc nhanh hơn, kèm theo tốc độ biến đổi của các ô đen trắng tăng lên.
"Ready——go!"
Mọi người hồi hộp trong im lặng.
Vệ Tây Lẫm bước lên ô đen đầu tiên, động tác biến hóa như nhảy điệu Tango. Đám du khách tựa như hào hứng theo, bắt đầu vỗ tay theo tiết tấu.
Toàn bộ sân trở thành sân khấu của một mình Vệ Tây Lẫm, ngoại trừ tiếng nhạc và tiếng vỗ tay thì chẳng còn âm thanh nào khác.
Một phút sau, lại một lần nữa hắn không đạp phải ô trắng nào, tiếng thán phục thi nhau vang lên, hoan hô như nước.
"Nam thần thật là lợi hại, không hổ là nam thần của em!"
"Một phút nhanh vậy sao? Nếu có thể xem thêm một lúc nữa thì tốt!"
"540, em yêu anh!"
Trò chơi chấm dứt tại đây.
Đạo diễn cất giọng nói: "Tổng thời gian của hai đội đã được thống kê xong. Đội đỏ rất tiếc bị thua, đội lam chiến thắng, lấy được một đầu mối."
Hạ Phong lúng túng xin lỗi ba đồng đội. Vệ Tây Lẫm, Đặng Đông và Triệu Dung Nhược không để ý gì mà an ủi hắn mấy câu.
Lần này, đến phiên đội đỏ dùng ánh mắt hâm mộ nhìn Vũ Châu Nhi ghé sát tai vào đạo diễn.
"Trong số cảnh sát, có một người không cao đến mét bảy." Đạo diễn nói.
Cũng may, Vệ Tây Lẫm vẫn lấy được một đầu mối riêng vì không đạp trúng ô trắng.
Đạo diễn thấp giọng nói: "Trong số ăn trộm, có một người mắt hai mí."
Vệ Tây Lẫm liếc thử bảy thành viên khác, thầm tính toán. Ngoài hắn, thì Đặng Đông, Vũ Châu Nhi, Hướng Thiên Túng, Biên Thành và Bách Lâm đều có mắt hai mí.
"Bây giờ xin mời mọi người lên xe, đến địa điểm cuộc chơi kế tiếp —— Lầu Hoàng Hạc*!"
(*Hay 'Hoàng Hạc lâu'.)
Triệu Dung Nhược lái xe, tính cách anh ta rất hoạt bát: "Anh Vệ có muốn chia sẻ ít đầu mối của anh cho chúng tôi không?"
"Dĩ nhiên có thể." Vệ Tây Lẫm mặt không đỏ tim không đập đáp: "Đạo diễn nói cho tôi biết là có một cảnh sát mắt hai mí." Trong ba đồng đội của hắn chắc chắn có cả cảnh sát lẫn ăn trộm, cho nên hắn phải dùng cái kế nhỏ này.
Hạ Phong nói: "Mắt hai mí có ai nhở? Tôi là mắt một mí."
Đặng Đông phân tích tỉ mỉ, khẳng định nói: "Trừ anh Phong và Dung Nhược thì những người khác đều là mắt hai mí."
Hạ Phong cười nói: "Sớm biết thế, tôi đã đi cắt thêm mí rồi."
Nụ cười của Đặng Đông thoáng cứng đờ. Lời này như thể đang ám chỉ mí của họ là đi cắt mà có vậy, khiến người nghe không thoải mái chút nào.
Triệu Dung Nhược vội vàng chuyển đề tài: "Sắp tới nơi rồi. Nói chứ, đây là lần đầu tiên tôi đến lầu Hoàng Hạc đấy."
Lầu Hoàng Hạc nằm trên đỉnh Xà Sơn bờ nam của sông Dương Tử, là khu du lịch quốc gia cấp 5A được ca tụng là 'đệ nhất lâu trong giang sơn thiên hạ', 'tuyệt cảnh thế giới'. Văn nhân mặc khách* xưa lưu lại nơi này rất nhiều tuyệt khúc thiên cổ, khiến nó nổi tiếng xa gần cho đến tận ngày nay. Ví như [Lầu Hoàng Hạc] của Thôi Hiệu - một thi nhân đời Đường hay [Lầu Hoàng Hạc tiễn Mạnh Hạo Nhiên đi Quảng Lăng] của Lý Bạch. Lầu Hoàng Hạc nằm trên Xà Sơn ở độ cao hơn 60 mét so với mực nước biển và lầu cao năm tầng, tổng chiều dài là hơn 50 mét, diện tích kiến trúc khoảng 3100 m². Ngoài lầu có những bức tượng hình hạc được đúc bằng đồng và kết hợp với những kiến trúc kèm theo như bảo tháp, đền thờ, đình đài, hiên lang nên càng làm bật lên vẻ tráng lệ của lầu chính. Lầu Hoàng Hạc và cầu sông Dương Tử dưới chân núi Xà Sơn đẹp đẽ tôn nhau lên, trên lầu trông ra xa toàn cảnh ba phương như được thu hết vào mắt.
(*Chỉ người tri thức.)
Đám người Vệ Tây Lẫm xuống xe rồi đi tham quan sơ sơ một hồi. Ai cũng tấm tắc khen ngợi, đồng thời hứng khởi chụp ảnh ở trước lầu sau đó mới chính thức bắt đầu quay.
Đạo diễn nói: "Trò chơi này tên là —— Diều hâu bắt gà con!"
"Trò này hay đấy!" Tám nghệ sĩ đều vui vẻ.
Đạo diễn tạt cho họ một chậu nước lạnh: "Diều hâu bắt gà con phiên bản người đương nhiên không thể đơn giản vậy rồi. Quy tắc của trò chơi là vầy..."
Trò chơi diều hâu bắt gà con được tiến hành trong một vòng tròn đường kính mười mét đã được giới hạn bởi dây thừng, trên đất đặt năm mươi quả bóng bay. Trong đó, một đội viên của một đội làm 'gà mẹ', ba đội viên còn lại là 'gà con'. Đồng thời, một đội khác chọn một đội viên ra làm 'diều hâu', ba người còn lại ở trong vòng tròn quạt bóng bay. Trong thời gian hai phút, nếu diều hâu có thể bắt được toàn bộ ba con gà con thì phe diều hâu thắng. Trong quá trình chạy trốn, gà con phải nắm áo của gà con phía trước, nếu buông tay sẽ bị phán thất bại. Nếu ba con gà con có thể đạp được hết mười quả bóng bay trước khi bị diều hâu bắt được thì phe gà con chiến thắng. Chơi luân phiên ba ván, thắng hai ván thì thắng chung cuộc.
Ván đầu tiên, đội đỏ là phe diều hâu. Hạ Phong xung phong nhận việc diều hâu. Vệ Tây Lẫm, Đặng Đông và Triệu Dung Nhược, mỗi người cầm đôi quạt lá bồ quỳ to chừng tờ giấy A4, trang trí tinh tế, tỉ mỉ như quạt của công chúa thời xưa và trông khá là cổ điển. Nhiệm vụ của họ là quạt bóng bay chạy, không để 'gà con' đạp được. Những trái bóng bay này có chứa ít nước, như vậy lúc họ quạt, nó vừa có thể trôi lơ lửng vừa không dễ bay khỏi vòng tròn, độ khó trò chơi theo đó mà tăng.
Người cung cấp ý tưởng của tổ tiết mục [Chạy mau nào, anh em] thật quá có tài. Vậy mà có thể nghĩ ra được trò chơi vừa thú vị vừa dày vò được nghệ sĩ như thế.
Vũ Châu Nhi của đội lam có thể lực yếu nhất, nên làm 'Gà mẹ' là hợp lý nhất, chỉ cần đưa hai tay ra cản 'diều hâu' là được. Hướng Thiên Túng ở sau lưng nắm áo cô nàng, Biên Thành ở phía sau anh ta, Bách Lâm ở cuối cùng.
"Bắt đầu tính giờ!"
Hạ Phong giương nanh múa vuốt xông về phía ba con 'gà con': "Ta tới đây!"
Hướng Thiên Túng, Biên Thành và Bách Lâm vừa né, vừa nhấc chân đạp bóng bay trên đất.
Nhưng việc này không dễ dàng như trong tưởng tượng.
Ba người Vệ Tây Lẫm, Đặng Đông và Triệu Dung Nhược lom lom mắt nhìn, đứng ở ba vị trí tạo thành hình tam giác, hai tay cầm chuôi quạt, dùng tinh thần phấn chấn quạt ra gió. Năm mươi quả bóng đủ mọi màu sắc thoáng chốc đều trôi lơ lửng.
Hướng Thiên Túng vốn đạp trúng một quả bóng bay, đang giơ chân lên rồi dùng sức đạp xuống thì quả bóng lại bay mất, một cước của anh ta đáp xuống nền gạch xanh bền chắc, đau đến cắn chặt răng.
Mấy người khác thì vui hết sức.
"Há há há há."
Bách Lâm phản ứng rất nhanh, đạp một quả bóng màu hồng gần người. Quả bóng 'bùm' một tiếng vỡ tung, nước trong đó cũng văng ra bắn vào người vừa hay hạ xuống được chút nhiệt.
"Cố gắng lên, cố gắng lên!" Vệ Tây Lẫm, Đặng Đông và Triệu Dung Nhược ngừng cười, vừa quạt bóng bay vừa gào trợ uy cho Hạ Phong.
Vũ Châu Nhi rất thông minh, chỉ cần đụng phải bóng bay sẽ dùng chân khảy nó ra phía sau, để ba con 'gà con' ở đó có cơ hội.
Ván đầu tiên, Hướng Thiên Túng, Biên Thành và Bách Lâm thành công đạp phá mười quả bóng, đội lam chiến thắng.
Trận thứ hai, đội lam là phe diều hâu.
Đặng Đông, Triệu Dung Nhược và Hạ Phong nhất trí cho Vệ Tây Lẫm có tế bào vận động mạnh nhất ở vị trí cuối cùng, Đặng Đông làm 'gà mẹ'.
Trò chơi còn chưa bắt đầu, nhân viên công tác bỗng kêu lên: "Vệ Tây Lẫm, có người mang đồ tới cho cậu."
Vệ Tây Lẫm tưởng là đoạn ngắt tổ tiết mục sắp xếp, bèn quay đầu nhìn lại thì thấy một người đàn ông có vóc người cao lớn, kiểu tóc nghiêm túc cầm một chiếc hộp đang đứng cùng với người của tổ tiết mục. Người đó mặc âu phục, đi giày da, rõ ràng không phải nhân viên của tổ tiết mục. Bởi vì để thuận lợi cho việc quay chụp, hầu hết nhân viên đều mặc quần áo thể thao hoặc là đồ thường.
Chuyên viên quay phim của Vệ Tây Lẫm dời ống kính về phía người kia.
Vệ Tây Lẫm đi tới, buồn bực hỏi: "Ai tặng đồ cho tôi à?"
Đám người Triệu Dung Nhược đều tò mò nhìn thử.
Không biết có phải đang ở trước ống kính hay không, mà người đàn ông vốn đang nghiêm chỉnh khẽ mỉm cười xấu hổ, lịch sự nói: "Là Cố tổng bảo chúng tôi thay mặt anh ấy đưa tới."
"Gì vậy?" Vệ Tây Lẫm nhận lấy cái hộp, ý cười trào ra khỏi lòng, lan tràn đến trên mặt, rồi bị hắn che giấu bởi một cái liếm môi. Song dù vậy, ai nấy vẫn có thể nhìn ra tâm trạng suиɠ sướиɠ của hắn lúc này qua khóe miệng hơi cong và đôi mắt tỏa sáng.
"Mọi người có thể xem được không?" Chuyên viên quay phim hỏi thay tổ tiết mục.
Nếu Cố Duyên Tranh đưa đồ đến đây, thì chắc chắn không phải đồ riêng tư. Vậy nên Vệ Tây Lẫm hào phóng gật đầu, tò mò nhìn cái hộp: "Dĩ nhiên có thể."
Ống kính của máy quay quay lại động tác mở hộp của hắn.
Nắp hộp được mở ra, bên trong ấy vậy mà lại là một xấp tiền giấy một nguyên mới tinh, được bày thành hình quạt, hình quạt này được máy quay quay đến rõ ràng. Bên cạnh tiền giấy còn có tờ giấy nhắn, trên đó là một dòng chữ rồng bay phượng múa: Tổng cộng là 99 nguyên.
Ký tên là Cố Duyên Tranh.
Khóe miệng Vệ Tây Lẫm giần giật.
"Ha ha ha..." Hướng Thiên Túng, Triệu Dung Nhược cười nghiêng ngả lảo đảo. Lúc nghỉ ngơi, họ đều thấy mấy bài đăng weibo mời trả tiền của fans hâm mộ Vệ Tây Lẫm gửi cho Cố tổng.
Mà các fans khi biết Cố Duyên Tranh thật sự trả luôn 99 nguyên cho Vệ Tây Lẫm thì máu sói sôi trào, hưng phấn thét váng tai không ngừng.
"Trời ơi là trời, nam thần và Cố tổng có cách nhau ngàn dặm cũng không quên show ân ái nha, thật là sắp sáng mù đôi con mắt hợp kim titan 24K của tui rồi!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.