Vệ Tây Lẫm V: Muôn sông nghìn núi mãi là tình, tán tôi một cái được chưa? Trương Hân ôm mặt: "Vì em còn đang đắm chìm trong bài hát tiếng Anh kia, đằm thắm lại êm tai, quả là nhạc chuông điện thoại của em mà." Trần Giản gật đầu: "Đúng là đặc biệt dễ nghe, tôi còn thấy có khán giả kìm lòng không được rơi lệ. Nghe nói bài này cũng do Tây Lẫm soạn sao?" "Ừ. Bài hát này không chỉ có phiên bản tiếng Anh mà còn có tiếng Hoa Hạ. Tiếng Hoa Hạ do Canh Cỏ thu âm, tên là [Điên rồi], mấy ngày nữa sẽ cho mọi người nghe đã tai." Vệ Tây Lẫm không bỏ lỡ cơ hội quảng cáo thay nghệ sĩ nhà mình. Lâm Na khen: "Ca khúc chất lượng cao như vậy, nam thần quá lợi hại." Lần này Điền Sướng tiến ra nước ngoài, giá trị con người trong nước lại càng tăng, tươi cười sáng lạng, toàn thân tỏa ra ánh sáng tự tin, có vẻ càng mỹ lệ động lòng người, tiếp lời: "Tài hoa của Tây Lẫm ấy, người đoàn phim chúng tôi đều nhìn rõ như ban ngày. Nói vậy mọi người đều đã nhìn ra, trong phim có mấy nhân vật Mỹ đều dùng người phối âm, chỉ có mỗi Tây Lẫm là giọng thật." Trần Giản lộ vẻ khoa trương: "Nam thần nói tiếng Anh tốt thế sao, anh còn để người Mỹ người Anh sống thế nào nữa chứ?" Người xem ôm bụng cười to. "Nam thần nói thử một đoạn cho chúng ta xem nhé? Thử một đoạn." Lâm Na đề nghị. Vệ Tây Lẫm liền dùng tiếng Anh tiêu chuẩn lưu loát nói: "Cảm ơn [Gia tộc vui vẻ] đã mời chúng tôi đến tham gia chương trình, hy vọng mọi người sẽ ủng hộ [Tử Thần tới I] nhiều hơn. Ngoài ra, xin chúc [Gia tộc vui vẻ] ngày càng thành công, chúc các khán giả tại trường quay và trước TV mỗi ngày đều vui vẻ!" Tiếng hoan hô cùng kinh ngạc cảm thán vang lên khắp hiện trường. "Oa!" Trương Hân tỏ vẻ cực sùng bái: "Quá lợi hại!" Dương Hạo Thuần hai tay ôm ngực, ra vẻ khiêu khích: "Hy vọng trong trò chơi sắp tới nam thần cũng có thể lợi hại như vậy! Hừ hừ." Người xem lại bị chọc cười: "Ha ha ha......" "Cứ tới đây." Vệ Tây Lẫm tự tin nhướng mày. "Tây Lẫm, xem ra cậu kéo giá trị cừu hận của nhiều người quá rồi đó. Chỉ là tôi không có trêu mọi người nha, lát nữa nên hạ thủ lưu tình nha." Điền Sướng biết cách đoạt màn ảnh đúng lúc. "Ha ha." Trần Giản kiêu ngạo nói: "Này à....... Còn phải xem biểu hiện." Lâm Na nói: "Trò chơi này gọi là 'cân não nhanh'." Vệ Tây Lẫm và Điền Sướng đều lộ vẻ thả lỏng. Trần Giản cười xấu xa: "Mấy người cho rằng thật sự đơn giản vậy sao?" Vệ Tây Lẫm và Điền Sướng nhìn nhau, bày ra biểu tình tự tin vui vẻ, không nhanh không chậm nói: "Tôi với Sướng tỷ đều bước ra từ thính đường, lên được giảng đường, đánh được lưu manh, dù là so giá trị nhan sắc hay chỉ số thông minh đều có thể đứng vững!" "Nói rất hay!" Điền Sướng phụ họa. 'Ồ ồ ồ' khán giả dưới đài ồn ào ủng hộ. Lâm Na tiếp tục giải thích nói: "Nhưng mà ―― mấy người cần phải trả lời vấn đề trong lúc hoàn thành bức tranh, ai hoàn thành chậm nhất sẽ phải nhận trừng phạt từ chúng tôi." "Còn trừng phạt gì à, tạm thời bảo mật." Trần Giản nói: "Chỉ là để nam thần và nữ thần không cảm thấy chúng tôi bắt nạt bọn họ, chúng tôi cũng sẽ cử một người tham gia trò chơi, tất nhiên cũng phải là người nắm giữ được đầy đủ cả giá trị nhan sắc lẫn chỉ số thông minh." Nói xong, hắn bày ra một tư thế tự nhận là có thể cho thấy dung mạo và thể lực của mình, ý bảo các khán giả chọn hắn. Khán giả giờ đã cười đến đau bụng, có người kêu Trần Giản đẹp trai, có người gọi Dương Hạo Thuần mập mạp, có người chọn Lâm Na mạnh mẽ, có người gọi Trương Hân dịu dàng, còn có người nói 'Bốn vị MC đều không hợp điều kiện', khán giả cười đến sắp nghẹn thở luôn rồi. Bốn MC bị chèn ép đến cạn lời, cuối cùng quyết định cho Lâm Na lên sân khấu. Lâm Na là MC, cũng là diễn viên, gần đây có ra một bộ phim, tổ chương trình mượn việc này để tăng đề tài cho cô. "Chú ý, hai người hoàn thành chậm nhất sẽ bị phạt." Trần Giản tốt bụng nhắc nhở. Nhân viên công tác đưa trò chơi ghép hình lên. Trần Giản cầm ba tấm trò chơi ghép hình hoàn chỉnh lên cho mọi người xem, ra là poster [Tử Thần tới I], to chừng một mét vuông. Nhân viên công tác giúp cắt poster, Vệ Tây Lẫm, Điền Sướng và Lâm Na lần lượt vào chỗ. "Chuẩn bị, bắt đầu!" Khán giả nhanh chóng phát hiện tốc độ Vệ Tây Lẫm cực kỳ nhanh. Trần Giản phụ trách quấy nhiễu Vệ Tây Lẫm, tốc độ nói cực nhanh: "12 nhân 6 bằng bao nhiêu?" Vệ Tây Lẫm cũng trả lời nhanh: "72." "Phí quay [Tử Thần tới I] là bao nhiêu?" "500 vạn." "Doanh thu phòng vé ngày đầu tiên của [Tử Thần tới I]?" "6800 vạn." Trần Giản nhìn màn ảnh cười giảo hoạt, lại lần nữa dùng tốc độ cực nhanh hỏi: "Có người mình thích không?" Động tác trong tay Vệ Tây Lẫm thoáng dừng lại. Người xem cảm thấy bất ngờ rồi kích động mà ồn ào. Vệ Tây Lẫm có chút ngượng ngùng cười cười, vẫn hào phóng thừa nhận: "Có." Sở dĩ chần chờ là bởi hắn lo lắng một khi hắn thừa nhận, về sau các phóng viên gặp hắn sẽ dây dưa. Các fan đều điên cuồng, dưới đài nhất thời ồn ào không thôi, tiếng vỗ tay cùng tiếng thét chói tai hỗn loạn. Không biết là bọn họ bất mãn hay vui mừng vì chuyện này nữa. Trần Giản trợn to mắt tỏ vẻ ngoài ý muốn, ngay sau đó hỏi: "Đối phương ở hiện TSo?" Không ai không rõ hắn ám chỉ ai. Điền Sướng và Vệ Tây Lẫm có quan hệ không tồi, lại có hợp tác trong [Tử Thần tới I]. Vệ Tây Lẫm không chút do dự: "Không." "Đã thổ lộ chưa? Có kế hoạch kết hôn không?" Vệ Tây Lẫm nghiêm trang nói: "Giản ca, anh đừng xúi bậy em. Em vẫn còn đi học, đây là yêu sớm. Các bạn nhỏ ngồi trước TV nhất định không được bắt chước." "Ha ha ha ha!" Khán giả cười đến ngã trước ngã sau. Cố Duyên Tranh ngồi trước TV cũng lộ ra nét tươi cười đầy mị lực tựa như có thể làm trời đất phai màu. Trần Giản thấy tốt liền dừng, lại hỏi qua vấn đề khác. Vệ Tây Lẫm không cho hắn có quá nhiều cơ hội, hoàn thành trò chơi ghép hình đầu tiên, nổi lên tràng sấm vỗ tay. Điền Sướng và Lâm Na đều đã phải nhận trình độ 'làm khó dễ' khác nhau, tiếng cười trong trường quay vẫn chưa từng dứt. Điền Sướng là người hoàn thành cuối cùng, đây cũng do tổ chương trình sắp xếp. Hình phạt cho Điền Sướng là phải biểu diễn một tiết mục...... [Gia tộc vui vẻ] là một gameshow rất được yêu thích, lại nhờ lần này nổi hơn không ít, hiệu quả tuyên truyền cho [Tử Thần tới I] rất tốt, càng ngày càng nhiều người tiến tới rạp phim. Sau khi chương trình được phát sóng, phòng bán vé trong nước của [Tử Thần tới I] đột phá 8000 vạn, thế tới không thể đỡ, ai dám tranh! Cùng lúc đó, Weibo bùng nổ, vấn đề được các fan hỏi đến nhiều nhất chính là người Vệ Tây Lẫm thích rốt cuộc là ai? Nhưng Vệ Tây Lẫm cũng không đáp lại. Hai ngày sau, trường học khai giảng. Độ hot của Vệ Tây Lẫm càng lúc càng lớn, hơn nữa tin yêu đương được [Gia tộc vui vẻ] mở ra rất có lực hấp dẫn với phía truyền thông, phóng viên ngồi canh ở cổng trường vây tận ba lớp, gây trở ngại nghiêm trọng đến việc ra vào của những người khác. Mập Mạp và bảo tiêu chỉ có thể che chở giúp Vệ Tây Lẫm vào từ cửa hông. Học kỳ mới, lại có học sinh mới vào, thấy Vệ Tây Lẫm thét chói tai không dứt, vô cùng nhiệt tình. Nhóm học sinh cũ tương đối bình tĩnh, nhưng cũng có không người nhịn không được tiến lên, lấy poster [Tử Thần tới I] ra muốn ký tên. Vệ Tây Lẫm xách theo hai bồn hoa đi tới phòng ngủ trước kia. Trong phòng ngủ trừ Tiêu Hạo Nhiên và Hách Tuấn Lang, còn có hai nam sinh xa lạ. "Tây Lẫm, ông đã đến rồi." Tiêu Hạo Nhiên vui vẻ nhìn Vệ Tây Lẫm: "Đây là hai bạn cùng phòng mới của chúng ta." "Chào mọi người." Vệ Tây Lẫm đưa hai bồn hoa cho Tiêu Hạo Nhiên và Hách Tuấn Lang: "Hai bồn hoa này tặng mấy ông." "Cảm ơn." Hách Tuấn Lang thầm nói Vệ Tây Lẫm thật có tâm, nhận bồn hoa đặt lên ban công. Vệ Tây Lẫm lại lấy ra bốn vé tình nhân: "Đây là vé xem phim đặc biệt, có thời gian có thể đi xem." Hai bạn cùng phòng mới không nghĩ họ cũng có phần, cực vui mừng, cảm thấy minh tinh thật dễ gần. Hách Tuấn Lang cười vỗ vỗ vai Vệ Tây Lẫm: "cảm ơn, vừa lúc tôi có thể đi xem phim với bạn gái. Ngồi chút đi." "Không cần, ở dưới còn có người chờ tôi." Vệ Tây Lẫm nói. Tiêu Hạo Nhiên mời: "Vậy giữa trưa ăn một bữa đi." Vệ Tây Lẫm đáp ứng. Cố Duyên Tranh ở dưới chung cư giáo viên chờ Vệ Tây Lẫm. Vệ Tây Lẫm không tiếp tục ở lại trong trường học, Cố Duyên Tranh thuê một phòng ở chung cư giáo viên để hắn tiện nghỉ trưa, hôm nay dẫn hắn vào nhận phòng. Vào cửa, Vệ Tây Lẫm thấy trong phòng khách đặt một chiếc xe đạp mới tinh, không có đòn xe phía trước cũng không có yên phía sau. Mãi đến một đoạn thời gian sau hắn mới bừng tỉnh hiểu ra vì sao Cố Duyên Tranh muốn mua xe đạp như vậy. Có đôi khi người đàn ông ích kỉ xíu thật đáng yêu. Đây là chuyện lúc sau, tạm không nhắc nữa. Hắn đi qua đi vỗ vỗ xe đạp, cười hỏi người đàn ông: "Anh mua?" Cố Duyên Tranh gật đầu: "Thích sao?" Vệ Tây Lẫm nói: "Thích." Trong trường học không phải không có học sinh lái xe đi học, nhưng Vệ Tây Lẫm không thích, một là cảm thấy không đủ bảo vệ môi trường, hai là cảm thấy còn không tiện bằng xe đạp. Cố Duyên Tranh lại nói: "Mấy ngày nay anh sẽ bảo người đưa cơm trưa." Còn cơm tối, tất nhiên là về nhà ăn. "Không cần thiết đi?" Vệ Tây Lẫm cảm thấy y quá khoa trương. Cố Duyên Tranh sờ mặt hắn, không cho phép cãi: "Chờ khi nào mặt em có thịt rồi lại nói." Vệ Tây Lẫm cũng giơ tay sờ mặt y, trong mắt chứa sự tán thưởng và mê luyến. Hắn cảm thấy mặt người đàn ông này còn đẹp trai hơn hắn, mặt có góc cạnh rõ ràng, gọn gàng như được gọt giũa qua, ánh mắt thâm thúy phảng phất chứa chất gì đó làm người mê muội, đường cong khóe miệng cứng cáp, hơi thở đầy hormone như ập vào trước mặt. "Đừng câu dẫn anh." Cố Duyên Tranh bắt cái tay lộn xộn của hắn cảnh cáo. Vệ Tây Lẫm nhún vai: "Tiêu Hạo Nhiên và Hách Tuấn Lang hẹn em ăn cơm trưa chung, chút nữa anh về trước đi." Cố Duyên Tranh gật đầu: "Xem còn thiếu cái gì, anh kêu người đi mua." Vệ Tây Lẫm nhìn bốn phía: "Cái gì cũng không thiếu." Hai người liền cùng nhau đi xuống. Vệ Tây Lẫm cưỡi xe đạp, không nhanh không chậm hướng về trước trên con đường đầy bóng râm, Cố Duyên Tranh đi song song cạnh hắn. Ánh mặt trời chiếu qua tán cây, bóng lá cây dừng trên người Vệ Tây Lẫm theo từng vòng xe di chuyển, hình thành một bức tranh thiên nhiên tươi đẹp. Nhiều học sinh đi ngang qua chụp trộm cảnh này. Cố Duyên Tranh lòng mang bất mãn nhưng cũng không có cách cản. May là thanh niên đeo kính râm, có thể ngăn nửa khuôn mặt. Vệ Tây Lẫm tiễn Cố Duyên Tranh đến cổng trường liền quay lại. Hách Tuấn Lang liền gọi đến, ba người chạm trán ở nhà ăn. Vốn dĩ hai người bạn cùng phòng mới cũng muốn theo, bị Tiêu Hạo Nhiên tìm cớ cự tuyệt. "Muốn ăn cái gì cứ việc gọi, tôi mời." Hách Tuấn Lang vẫn sảng khoái như vậy. Lúc ba người cùng nhau ăn cơm sẽ thay phiên mời khác, Vệ Tây Lẫm và Tiêu Hạo Nhiên cũng không nhường, lần lượt gọi món, Hách Tuấn Lang lại chọn thêm ba món. Tiêu Hạo Nhiên ra vẻ thần bí, thấp giọng hỏi Vệ Tây Lẫm: "Tây Lẫm, ông thật sự có bạn gái à? Hôm nay có rất nhiều người đuổi theo tôi với Chuột Lớn hỏi đó." "Đúng vậy." Hách Tuấn Lang cũng rất tò mò: "Đối phương không phải người trong trường chúng ta đi? Trước kia chưa từng thấy ông đi với ai." Vệ Tây Lẫm hàm hồ nói: "Mấy ông không quen. Nhưng mà này, Hách Tuấn Lang ông, có bạn gái hồi nào vậy?" Trước kia Hách Tuấn Lang có bạn gái thật, nhưng đã chia tay. Hách Tuấn Lang cười ha ha, sờ ót: "Nói thật đi, tạm thời cô ấy còn chưa phải bạn gái tôi, là đồng hương, học sinh mới." Vệ Tây Lẫm hiểu rõ. Tiêu Hạo Nhiên và Hách Tuấn Lang chỉ muốn thỏa mãn lòng hiếu kỳ, nếu Vệ Tây Lẫm không muốn nói, bọn họ đều biết điều mà không truy hỏi. "Chuột Nhỏ, hiện giờ tôi với Tây Lẫm đều tính là đã có người, ông thì sao?" Hách Tuấn Lang chế nhạo Tiêu Hạo Nhiên. Tiêu Hạo Nhiên rất bình tĩnh: "Giá trị nhan sắc của tôi cũng không thấp, trách chỉ trách trường chúng ta người nhiều cháo ít. Hôm nào tôi sẽ đề nghị với lớp trưởng tổ chức một buổi giao lưu với trường khác, tốt nhất là trường ngoại ngữ hoặc là nghệ thuật." "Còn chờ giao lưu?" Hách Tuấn Lang khinh bỉ cậu ta: "Hai ngày này người mới nhập học, cơ hội tốt như vậy. Giúp nữ sinh xách túi, kéo hành lý, chỉ đường, còn không lấy được số điện thoại sao?" Tiêu Hạo Nhiên bừng tỉnh đại ngộ, giơ ngón tay cái với anh: "Biện pháp hay!" Vệ Tây Lẫm bật cười. Cơm nước xong ra khỏi nhà ăn, ba người không nhanh không chậm bước về khu dạy học. Một cô gái đi ngang qua Vệ Tây Lẫm, ví tiền 'lạch cạch' rơi xuống đất. Cô gái kia như không nghe thấy, bước chân không hề dừng lại. Tiêu Hạo Nhiên và Hách Tuấn Lang đều làm mặt quỷ với Vệ Tây Lẫm. Tiết mục thế này cơ bản đều hướng về Vệ Tây Lẫm, lúc hai người đi với Vệ Tây Lẫm đã gặp rất nhiều lần. Tiêu Hạo Nhiên giành trước cầm ví lên, đuổi theo nữ sinh còn đang đi kia: "Mỹ nữ, rớt ví này." Nữ sinh bất mãn trừng mắt nhìn cậu một cái, nói câu cảm ơn có lệ rồi nhanh chóng đi xa. Tiêu Hạo Nhiên vẻ mặt vô tội. Vệ Tây Lẫm cùng Hách Tuấn Lang đều cười rộ lên.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]