Càng nhiều vệ nhưỡng* V: Điều an ủi lớn nhất khi xếp hàng, không phải là người phía trước ngày càng ít, mà là người phía sau ngày càng nhiều. (*Triển: Này tui chưa biết edit sao nên tạm để vậy nha. Có gì khi biết rồi tui sẽ quay lại sửa sau...) Vệ Tây Lẫm liền nói với Vệ Vân Phong: "Cái gọi là 'nghèo tất chỉ lo thân mình, giàu tất kiêm hết thiên hạ', đây không phải em kéo toàn bộ thôn dân làm giàu sao? Huống hồ, xây nông trường cũng không phải không có tiền đồ như anh tưởng. Người trẻ, anh còn ngây thơ lắm." Vệ Vân Phong muốn đánh hắn: "Không biết lớn nhỏ." Cố Duyên Tranh không dấu vết đến chắn giữa hai người. Vệ Tây Lẫm cười bí hiểm nói: "Xét thấy anh là anh em, anh muốn góp một chân không? Tương lai muốn tham gia vào cũng không có cơ hội nữa đâu nhe." Sau khi sự nghiệp tiến vào quỹ đạo, Vệ Vân Phong đã lấy một phần tiền chơi cổ phiếu, hiện tài sản có gần 50 vạn. Trước kia Vệ Tây Lẫm mở phòng làm việc, anh không giúp đỡ vội, lần này không hai lời: "Anh chỉ có thể lấy ra tối đa hai mươi vạn." Để lại 30 vạn để quay vòng vốn. Vệ Tây Lẫm gật gật đầu, cười nói: "Yên tâm, đảm bảo anh sẽ không chịu thiệt." Ba Vệ cảm thấy thằng con thứ hai có chút khoe khoang, nghiêm túc nhắc nhở: "Đầu tư luôn có phần nguy hiểm, mấy đứa đừng quăng hết tiền mình có vào đấy." "Ba yên tâm, tụi con có chừng mực." Vệ Tây Lẫm an ủi nói. Hôm sau, Vệ Tây Lẫm và Cố Duyên Tranh vào huyện, thuê hết toàn bộ thôn Cây Hòe bao gồm cả phần đất hoang dưới chân núi, có quyền sử dụng trong 70 năm. Kế tiếp, hai người đi tìm thôn trưởng. Thôn trưởng triệu tập tất cả gần 200 hộ thôn lại, nói chuyện Vệ Tây Lẫm và Cố Duyên Tranh muốn thuê ruộng của bọn họ, xây nông trường ở thôn Cây Hòe cho bọn họ. Vệ Tây Lẫm định ra tiền thuê đất mỗi năm rất cao, cao hơn bất kỳ giá thuê cùng loại nào khác. Nhưng mọi chuyện diễn ra cũng không mấy thuận lợi. Có vài thôn dân nguyện ý cho thuê, cho thuê đất bọn họ liền không cần làm ruộng, có thể ra ngoài làm công hoặc làm công ở nông trường cũng được, có thể thu vào không ít, còn kiếm được hơn so với giữ đất; có vài thôn dân lại không muốn cho thuê, đất cho thuê, gạo bọn họ ăn đều phải bỏ tiền mua, tính ra, dường như cho thuê cũng không có lời. Nông trường phải liền thành một mảnh ruộng lớn mới tiện quản lý, cứ như vậy, Vệ Tây Lẫm và Cố Duyên Tranh chỉ có thể từ bỏ ý tưởng cho thuê này, thuê luôn một ngọn núi khác xa xa, đất hoang trên núi và dưới hai tòa núi cũng hơn tám trăm mẫu, cũng đủ cho bọn họ xây nông trường. Sau khi văn kiện liên quan đã được chứng thực, tài chính liền bắt đầu có chỗ dùng. Vệ Tây Lẫm và Cố Duyên Tranh, mỗi người lấy ra 200 vạn, không đủ lại thêm, dùng tài lực của cả hai mà nói thật không thành vấn đề. Cố Duyên Tranh phụ trách quản lý chung bao gồm quy hoạch, khai khẩn và một loạt công tác xây dựng. Vệ Tây Lẫm đi theo giúp mấy ngày thì phải khai giảng, chỉ có thể giao tất cả mọi việc cho Cố Duyên Tranh. Bảng xếp hạng 'Tiết mục được yêu thích nhất trong đêm tiệc liên hoan tết Âm lịch' của đêm tiệc mừng tết Âm lịch đã được bình chọn ra, thế mà [Nam nhi đương tự cường] của Vệ Tây Lẫm lại có mặt. Vị trí thứ ba trên tuyến ba bảng xếp hạng nghệ sĩ đã bị Vệ Tây Lẫm chiếm cứ. [Lẻ Loi, chúc mừng anh hoàn thành nhiệm vụ ngẫu nhiên.] Vệ Tây Lẫm chọn 'Rút thăm trúng thưởng'. [Chúc mừng ký chủ đạt được năm trăm cây trà tím.] Hai mắt Vệ Tây Lẫm sáng lên một chút. Vừa lúc năm trăm cây trà tím này có thể gieo trên nông trường, nơi tìm ra cũng dễ giải thích, nói là đào được trong núi sâu. [Đúng rồi, Tiểu Nhị, nếu anh mua hạt giống rau dưa, hoa non với cây ăn quả chất lượng tốt thừ thương thành hệ thống có thể bị người ngoài hoài nghi không?] [Sẽ không.] 002 nói, [Hệ thống có hạt giống cao cấp, cũng có vài hạt giống chỉ là tế bào thực vật tốt hơn trên địa cầu một chút thôi, ngoài khả năng trữ dinh dưỡng tuyệt vời thì những mặt khác cũng không có gì lạ. Nhưng vì hoàn cảnh sinh thái trên địa cầu, chất lượng hạt giống do những rau dưa đó kết ra sẽ càng ngày càng kém, tối đa cũng chỉ có thể trồng ba năm. Sau ba năm chất lượng trái cây cũng sẽ giảm xuống, đến lúc đó ký chủ có thể mua dịch dinh dưỡng phun cho cây ăn quả, có hiệu lực ba năm liên tiếp.] Cố Duyên Tranh đặt tên cho nông trường là nông trường Cố Vệ: hai chữ 'Cố Vệ' là họ của y và Vệ Tây Lẫm, vừa có ý chiếu cố vừa có ý hộ vệ, được Vệ Tây Lẫm đồng ý. Hiện nông trường trong giai đoạn thành lập đang áp dụng hình thức vừa xây dựng vừa phát triển, trước khai khẩn ra đồng ruộng rồi bắt đầu gieo trồng, mỗi ngày nông trường đều đang có sự thay đổi. Vệ Tây Lẫm nghỉ một tuần, nhận chuyện mua sắm hạt giống, bớt thời giờ cố ý đổi toàn bộ hạt giống mua ở công ty thành sản phẩm hệ thống, hoa non và cây ăn quả cũng đổi hết. Về chuyện sau đó, Cố Duyên Tranh liền không cho hắn nhúng tay, sợ hắn mệt. Ba Vệ và mẹ Vệ tạm dừng viêịc buôn bán ở cửa hàng, giúp Cố Duyên Tranh xử lý chuyện xây dựng nông trường lúc đầu. Dù sao một ít việc ngoài ruộng bọn họ vẫn có hiểu biết hơn so với Cố Duyên Tranh, bọn họ cũng am hiểu chuyện giao tiếp với nông dân trồng trọt được mời đến hơn nhiều. Có bọn họ hỗ trợ, Vệ Tây Lẫm cực yên tâm, hắn còn chuyện khác phải lo. [Thiên Long Bát Bộ] sắp khởi máy, vì thế tập đoàn Hải Nạp cố ý tổ chức một buổi thử kính. Để đảm bảo theo sát nguyên tác, đạo diễn Lãnh Tâm An cũng gọi tác giả tác phẩm gốc là Vệ Tây Lẫm tới làm giám khảo. Không ai có thể phủ nhận, [Thiên Long Bát Bộ] là tác phẩm tiêu biểu trong giới tiểu thuyết võ hiệp. Có thể thấy, một khi phim truyền hình phát sóng, tất nhiên sẽ vô cùng được hoan nghênh. Cho nên có rất nhiều minh tinh đến tham gia hoạt động thử kính. Bước ra khỏi thang máy, Vệ Tây Lẫm nhìn thấy một hàng dài xếp trong hành lang. [Thiên Long Bát Bộ] có không ít nhân vật quan trọng, trừ ba nam chính Tiêu Phong, Đoàn Dự, Hư Trúc và nữ chính Vương Ngữ Yên, còn có Mộ Dung Phục, Toàn Quan Thanh, A Chu, A Tử, Chung Linh, Đoàn Chính Thuần, tứ đại ác nhân đều nắm vai trò quan trọng. Các diễn viên chờ thử kính hoặc ngồi hoặc đứng, thấy Vệ Tây Lẫm đi tới, biểu tình đều rất phức tạp. Có chút hâm mộ tuổi hắn còn nhỏ nhưng đã có thành tựu lớn như vậy, có chút cảm thấy Vệ Tây Lẫm cũng không lợi hại hơn mình bao nhiêu, chẳng qua là mình không có thời vận tốt mà thôi. Nhưng mặc kệ bọn họ có tâm tình gì, đều phải khách khí chào hỏi Vệ Tây Lẫm, có người kêu Vệ tiên sinh, có người kêu đạo diễn Vệ, có người kêu nam thần, còn có người kêu anh Vệ. Vệ Tây Lẫm là tác giả nguyên tác [Thiên Long Bát Bộ], lại là một trong những giám khảo của hoạt động thử kính này, đắc tội ai cũng không thể đắc tội hắn. Vệ Tây Lẫm cảm thấy bản thân cứ như nhân sĩ giới tu chân ấy, đã tu luyện đến cảnh giới rồi, giờ mặc kệ người ngoài nhìn hắn thế nào, hắn đều có thể không bận tâm, một đường cười nhạt gật đầu đáp lại. Uông Minh Thụy cũng tới tham gia thử kính. Từ khi liên tục chiến đấu trên các chiến trường màn hình lớn, đã lâu hắn không diễn phim truyền hình, nhưng bộ điện ảnh thứ tư của hắn có thành tích bình bình, gần đây lại không có kịch bản gì tốt. Người đại diện và công ty sẽ không để hắn nhàn rỗi, đều xem trong [Thiên Long Bát Bộ], nhắm trúng nhân vật Tiêu Phong này cho hắn. Hắn đành phải tới. Lúc tham gia [Minh tinh mùa đông], Vệ Tây Lẫm vẫn là một tân nhân mới toanh, không nghĩ tới trong nháy mắt, Vệ Tây Lẫm đã có thể phỏng vấn hắn. Nói trong lòng không ghen tỵ là giả. Nhưng Vệ Tây Lẫm thuộc giới ca hát, hắn thuộc giới nghệ sĩ, nước sông không phạm nước giếng, Uông Minh Thụy không quá để ý hắn, nhàn nhạt quét mắt nhìn hắn một cái, tiếp tục xem kịch bản. Phụ trách thử kính ngoại trừ Vệ Tây Lẫm và đạo diễn Lãnh Tâm An, còn có phó đạo diễn Quan Hồng và người phụ trách Đông Phương, họ Đông, tên Phương được một bên đầu tư khác không phải Hải Nạp phái đến. Lãnh Tâm An 36 tuổi, là người của tổ đạo diễn tập đoàn Hải Nạp. Ông là đạo diễn phim truyền hình nổi danh trong nước, ông đã từng đạo diễn phim truyền hình võ hiệp [Phong Hiệp Truyện] lập ra thần thoại ratings 36%, nói cách khác, trong cùng thời gian, có tới 36% gia đình cùng xem bộ phim truyền hình này. Tập đoàn Hải Nạp giao [Thiên Long Bát Bộ] cho Lãnh Tâm An đạo diễn, có thể thấy được mức coi trọng dành cho nó. Phó đạo diễn Quan Hồng còn chưa đến 30, là một đạo diễn mới rất có thiên phú trong tập đoàn Hải Nạp, cũng từng đạo diễn một bộ truyền hình, lần này chủ yếu đi theo học tập. "Lãnh đạo, Quan đạo, Đông tiên sinh, thật ngại quá, tôi đến muộn." Ba người Lãnh Tâm An đều cười tỏ vẻ không có gì. Trên thực tế cũng đúng là không có gì, Vệ Tây Lẫm đến sớm nửa tiếng. Lãnh Tâm An nói: "Là do chúng tôi muốn bắt đầu sớm một chút, cho nên tới sớm." Quan Hồng tò mò hỏi: "Lần này Vệ tiên sinh có hứng tham diễn không?" Vệ Tây Lẫm cười cười: "Hứng thú thì tất nhiên là có, nhưng không có thời gian, chỉ có thể tiếc nuối bỏ lỡ." Kỳ thật ngay từ đầu đúng là hắn có muốn diễn một nhân vật, Mộ Dung Phục. Mộ Dung Phục là kim đại sư dưới ngòi bút ít nhẹ nhàng công tử, cũng là một nhân vật tương đối có cá tính mà lại bi kịch, cực kỳ khiêu chiến kỹ thuật diễn. Nhưng chuyện xuất quỹ làm Vệ Tây Lẫm thay đổi chủ ý, hắn chỉ có một năm để chuẩn bị, cho nên trong một năm này hắn muốn đặt nhiều thời gian vào việc mở rộng lực ảnh hưởng và mức độ nổi tiếng hơn, đặc biệt là nước ngoài. Đúng vậy, hiện tại hắn đã nhắm vào thị trường nước ngoài. Lãnh Tâm An nói: "Vậy viết giúp ca khúc chủ đề của [Thiên Long Bát Bộ] được chứ? Đây chính là truyện của cậu, cậu cũng cần tận tâm tận ý mới được nha." Vệ Tây Lẫm gật đầu: "Cái này không thành vấn đề." Lãnh Tâm An cao hứng cười ha hả, nhìn nhìn thời gian, ra dấu cho trợ lý bên người. Trợ lý ra ngoài gọi người, buổi thử kính bắt đầu. Người đầu tiên tiến vào chính là Uông Minh Thụy. Trước mặt người ngoài Uông Minh Thụy có biểu hiện vô cùng tao nhã lễ độ: "Bốn vị giám khảo, buổi sáng tốt lành. Nhân vật tôi muốn thử kính là Tiêu Phong." Lãnh Tâm An gật gật đầu, tiến thẳng vào chủ đề: "Cậu diễn màn Kiều Phong biết mình chính là người Khiết Đan đi." Đáy lòng Uông Minh Thụy có một loại cảm giác bị nhục nhã, hắn vốn tưởng rằng lấy địa vị của hắn, tổ giám khảo chỉ cần biết hắn muốn nhân vật Tiêu Phong này sẽ trực tiếp định vai cho hắn. Kỳ thật hắn không biết, cấp cao trong Hải Nạp đã từng nhấn mạnh với Lãnh Tâm An và Quan Hồng, những nhân vật chủ chốt trong bộ phim truyền hình này tuyệt đối không được phép lơ là cho qua. Hải Nạp bọn họ nếu đã làm, vậy thì phải tạo ra tác phẩm kinh điển. Cho dù là minh tinh hạng nhất muốn lấy vai chính cũng phải tới thử kính. Uông Minh Thụy điều chỉnh cảm xúc xong, bắt đầu biểu diễn. Sau khi biểu diễn xong, Lãnh Tâm An gật gật đầu: "Trở về chờ thông báo đi." Sắc mặt Uông Minh Thụy hơi trầm xuống, nói cảm ơn xong liền rời đi. Quan Hồng nói với Lãnh Tâm An: "Thật ra thì hình tượng Uông Minh Thụy cũng khá phù hợp với Tiêu Phong." Lãnh Tâm An không cho ý kiến mà cười cười, hỏi Vệ Tây Lẫm: "Cậu nói thế nào?" Vệ Tây Lẫm nói: "Tiêu Phong là một người dũng cảm hiên ngang, vừa rồi lúc Uông Minh Thụy biểu diễn, có vẻ có chút văn nhã. Chỉ là, tôi là người ngoài nghề, cụ thể như thế nào vẫn cần hai vị đạo diễn quyết định." "Khiêm tốn." Lãnh Tâm An cười cười, đánh một dấu x phía sau tên Uông Minh Thụy: "Một diễn viên tốt khi diễn kịch chẳng những cần một đôi mắt có thể nói, biểu tình có thể nói, còn cần tứ chi cũng có thể nói. Vừa rồi Uông Minh Thụy biểu diễn quá thu mình rồi. Vẫn phải xem lại." Lúc này, di động Vệ Tây Lẫm vang lên, hắn vội vàng xin lỗi mọi người: "Xin thứ lỗi, tôi nhận điện thoại một lát." Hắn bước qua góc, thấp giọng hỏi: "Mập Mạp, có chuyện gì vậy?" Mập Mạp vừa áy náy vừa sốt ruột nói: "Tây Lẫm, vừa rồi có một cú điện thoại từ nước ngoài, nói tiếng Anh, hình như là một lời mời gì đó, nhưng tôi nghe không hiểu. Chỉ là, tôi đã nói đối phương chờ một chút, chúng ta sẽ gọi lại."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]