Vệ Tây Lẫm V: Thành thật nói rõ, trước tôi, cậu có từng yêu ai chưa? Trợn mắt: Từng yêu. Vệ Tây Lẫm V: Cái gì! Nói cho tôi biết tên đó là ai? Tôi chém nó! Trợn mắt: Bảo bối, đừng đánh tôi! Vệ Tây Lẫm V:...... Tết qua xong liền tới tháng ba. Đối với Vệ Tây Lẫm và Cố Duyên Tranh, tháng ba có một ngày đáng chú ý, vừa vào tháng ba một cái Cố Duyên Tranh liền thường dùng ánh mắt ám chỉ nhìn Vệ Tây Lẫm. Mỗi lần Cố Duyên Tranh dùng ánh mắt ám chỉ, muốn nói lại thôi nhìn Vệ Tây Lẫm, hắn vẫn rất muốn nói với Cố Duyên Tranh: Còn không phải là sắp sinh nhật thôi sao? Ai mà không có sinh nhật? Có gì đặc biệt hơn người chứ? Nhưng hắn không dám, vì hắn đuối lý. Năm trước sinh nhật Cố Duyên Tranh là tết trồng cây, lúc hắn nhìn thấy giáo viên tiểu học dẫn đám học sinh ra ngoại ô trồng cây mới bất chợt nhớ tới. Thế nên, tuy là hắn đã kịp thời tặng quà cho nam nhân (mua ngay ngày sinh nhật),nhưng quà không chuẩn bị trước mấy ngày chung quy vẫn có vẻ không thành tâm. Tới nay, lúc này, Vệ Tây Lẫm đã sớm rút kinh nghiệm đặt ghi chú trong di động, bất luận thế nào cũng sẽ không quên. Trường học đã sửa lại thời khóa biểu của năm ba, thứ bảy học cả ngày, mỗi tuần chỉ có một ngày chủ nhật nghỉ ngơi. Ngày 12 tháng 3 thế mà vừa vặn rơi vào chủ nhật, Vệ Tây Lẫm vui thôi rồi. Tối ngày 11 tháng ba, hắn cố ý kéo Cố Duyên Tranh lên giường nói chuyện phiếm, xem phim, vừa qua 00:00, lập tức nhào vào lòng ngực nam nhân, chủ động hôn một cái, "A Cố, sinh nhật vui vẻ! Chúc anh thân thẻ khỏe mạnh, làm ăn thuận lợn, vạn sự như ý, ước gì được nấy....... Vĩnh viễn đẹp trai như vậy." Chỉ thiếu điều rinh hết cả kho lời hay ý đẹp ra. Lần này đứa nhỏ không quên sinh nhật mình, Cố Duyên Tranh nhẹ nhàng thở ra, mỉm cười ôm người vào lòng, thuận tiện liếc bản thân trong gương một cái, vừa lòng gật đầu. "Bảo bối, cảm ơn. Yên tâm, tôi sẽ vĩnh viễn soái thế này. Chiều nay tôi hỏi quạt điện tôi xấu hay không, nó lắc đầu nguyên buổi trưa." "Phụt ―― ha ha......" Vệ Tây Lẫm nằm trong lòng ngực y cười lăn lộn. Nam nhân này ngày càng tự luyến, cũng ngày càng biết cách đùa. Mắt hắn dưới ánh đèn sáng như ánh sao trời, vì cười to lộ ra hai hàm răng trắng tinh chỉnh tề, bộ dáng thoải mái làm Cố Duyên Tranh ngo ngoe rục rịch, bỗng không một tiếng động gục vào người đứa nhỏ, chóp mũi hai người chạm vào nhau. Dường như có cái chốt nào đó vừa được chạm vào trong bầu không khí ái muội, tiếng cười của Vệ Tây Lẫm đột nhiên im bặt, ngơ ngẩn nhìn hai mắt đen nhánh lại thâm thúy của nam nhân, bị cuốn sâu vào đó. "Quà đâu?" Cố Duyên Tranh cười khẽ, ngón trỏ nhẹ nhàng lướt trên mặt hắn, từ cái trán trơn bóng đến lông mày tuấn tú, đến lông mi cong mượt, đến chiếc mũi cao thẳng, lại đến đôi môi hồng nhuận, nhẹ nhàng ấn, chỉ cảm thấy căng phồng mà mềm mại, không khỏi lưu luyến lướt tới lướt lui. Khoảng cách giữa hai người quá gần nhau, gần đến mức Vệ Tây Lẫm thấy rõ ràng hình ảnh chính mình động tình trong mắt nam nhân. Tim hắn đập càng lúc càng nhanh, sợ bị nam nhân nghe được, dời mắt đi, "Gấp cái gì? Cả ngày nay em đã sắp xếp xong xuôi hết rồi." Cố Duyên Tranh không nói lời nào, nhịn rồi lại nhịn, vẫn là không nhịn nữa, cúi đầu hôn môi hắn, tay tham dò luồn vào trong áo hắn. Vệ Tây Lẫm đè tay y lại, "Ngày mai có rất nhiều chuyện phải làm." Hầu kết Cố Duyên Tranh động động một chút, phát ra tiếng nuốt rõ ràng, cắn hắn một cái, lui xuống khỏi người hắn, kéo người vào ngực, lại đắp chăn đàng hoàng cho cả hai. Ổ chăn bị nhiệt độ cơ thể của hai người hâm nóng đến ấm áp dễ chịu. "Thật ấm áp." Vệ Tây Lẫm luồn hai tay vào dưới nách Cố Duyên Tranh, hai cẳng chân trơn bóng cũng chui vào giữa hai đùi y, vừa lòng dụi dụi đầu. Cố Duyên Tranh giang hai tay vây quanh hắn, cằm chọt chọt đầu hắn. Đứa nhỏ khẽ hô hấp phả vào ngực y, nóng nóng, ngứa, du͙ƈ vọиɠ đã vơi giờ lại tiếp tục xao động, trướng đến phát đau nhưng y vẫn không chịu bỏ người ra, trong lòng thầm đếm nhẩm thôi miên bản thân. 1, 2, 3, 4, 5......23, 24...... Hử? "A...... Bảo bối, em muốn làm gì?" Cố Duyên Tranh hơi xốc chăn lên, nhìn đỉnh đầu đứa nhỏ vì chui vào chăn mà cách mình hơi xa, biểu tình lộ vẻ xúc động. Vệ Tây Lẫm không để ý đến y, tiếp tục chui xuống...... 7 giờ sáng, Vệ Tây Lẫm tỉnh, nhảy xuống giường, kéo bức màn ra, ánh sáng mặt trời chan hòa lập tức chiếu vào, một vùng ấm áp, lại mở cửa sổ, không khí trong lành ập vào mặt. Lại là một buổi sáng đẹp trời. Ngay sau đó, Vệ Tây Lẫm xốc chăn lên, lớn tiếng gọi người trên giường, "Bảo bối, rời giường!" Cố Duyên Tranh quen trong lòng ngực có người, đứa nhỏ vừa tách khỏi liền tỉnh, mở mắt ra, dang rộng hai tay, "Sớm." Vệ Tây Lẫm nhào vào ngực y lại bò dậy, nhẹ nhàng nói: "Mau đứng lên, em đi làm bữa sáng." Hôm nay là sinh nhật 28 tuổi của Cố Duyên Tranh. Nếu là sinh nhật, đương nhiên nên ăn mì trường thọ. Tối hôm qua Vệ Tây Lẫm tự tay làm mì sợi, dùng một thanh gỗ cán cục bột nhỏ thành sợi mì dài thật dài, đựng vào tô cũng ra tô lớn. Tay nghề không tới, sợi mì cũng có độ dày không đồng đều, nhưng nấu nhiều chút cũng không ảnh hưởng đến hương vị. Khi nấu hắn cố ý bỏ thêm trứng gà, rồi thêm hương vị, rồi còn hành thái, chút dầu mè, thơm ngào ngạt. Nhìn thấy Cố Duyên Tranh ra, hắn vội vàng tiếp đón, "Mau tới đây ăn mì trường thọ." Cố Duyên Tranh chọt chọt trán hắn, ngồi xuống trước bàn ăn, ăn xong mì sợi, cả nước canh cũng uống hết, "Thật ngon." "Thích là tốt rồi." Vệ Tây Lẫm nấu xong có nếm một chút, hương vị đúng là không tồi, nếu không hắn cũng sẽ không đem lên cho nam nhân ăn. Bữa sáng của hắn là một chén sủi cảo, dùng nước lèo còn lại nấu. Ăn xong bữa sáng, hai người thay quần áo chuẩn bị ra cửa. Là một buổi nắng đẹp, ánh mặt trời treo trên đỉnh đầu, lại không có gió, thế nên vô cùng ấm áp. Vệ Tây Lẫm chọn trang phục cho Cố Duyên Tranh, áo thun màu đen cộng một áo dệt kim xanh lá hở cổ, quần dài xám xanh và giày thể thao trắng xứng với mũ đánh cá cà phê cùng khăn quàng cổ ô vuông xám xanh. Hắn mặc nhìn qua cơ hồ giống y hệt Cố Duyên Tranh, chẳng qua màu có khác, trên là áo thun trắng và áo dệt kim vàng hở cổ. Sắc xuân tươi sáng ập vào trước mặt. Cố Duyên Tranh thấy đứa nhỏ còn thu thập thêm mấy bộ quần áo khác của hai người nhét vào rương hành lý, rất khó hiểu, hỏi đứa nhỏ, đứa nhỏ một bộ thần bí không muốn nói. Y liền không hỏi lại, giữ lại xem như kinh hỉ. Vệ Tây Lẫm lái xe. Cố Duyên Tranh cũng không hỏi đi chỗ nào, cầm camera không ngừng chụp ảnh cho hắn, nụ cười nhàn nhạt bên môi vẫn treo đó chưa từng biến mất từ sau lúc rời giường. Vệ Tây Lẫm lái xe tiến vào phố âm nhạc. Cố Duyên Tranh hiểu rõ nói: "Thu âm?" "Ừm, trước thu âm, lại quay MV, cũng không biết một ngày có đủ dùng hay không." Vệ Tây Lẫm nói. Còn quay MV? Cố Duyên Tranh càng hứng thú. Vệ Tây Lẫm không đi phòng ghi âm Viên Mộng, mà gọi điện trước năm ngày, bao một gian phòng ghi âm khác, hơn nữa ký hiệp nghị bảo mật. Nhân viên phòng thu âm đưa chìa khóa cho hắn xong liền trở lại vị trí, để không gian lại cho khách. Vệ Tây Lẫm lấy nhạc phổ ra cho Cố Duyên Tranh, "Chúng ta luyện mấy lần trước, luyện thành thục rồi ghi âm." Vì phải cho Cố Duyên Tranh kinh hỉ nên không bảo y học trước, chỉ có thể học lúc này. Cố Duyên Tranh nhìn con chữ xinh đẹp trên trang giấy ―― [Lời âu yếm thần thoại] Hợp: Yêu là vui sướng là khổ sở là say mê, Là cảm xúc như ngày sau xem là truyền kỳ, Yêu là minh ước là thói quen là thời gian, Là đầu bạc cũng gọi anh em chợt kinh chợt hỉ, ...... Cố: Yêu bắt đầu từ thuở Bàn Cổ sơ khai mơ mơ màng màng, Này chuyện bạn cũ lãng lãng mạn mạn, Vệ: Yêu ở kiếp trước mông lung kiếp này sinh cùng anh, Sợ bỏ lỡ mà vẫn không biết, ...... Cố: Rơi xuống hồng trần mênh mang đông tây nam bắc vẫn gắn bó, Sợ tồn tại một mình không ý nghĩa, Vệ: Yêu là sợi tình ti tới tới lui lui một sợi lại một sợi, Đến cuộc đời em và anh vĩnh viễn không xa rời. "Lời hay." Cố Duyên Tranh ôm lấy Vệ Tây Lẫm, hôn liền mấy cái, đáy lòng ngập tràn suиɠ sướиɠ. Lần trước y hợp xướng với đứa nhỏ vài bài, nhưng kia cũng không phải tình ca, này mới là tình ca chân chính có ý nghĩa. "Thích là được." Vệ Tây Lẫm ôm eo y, cười hì hì. Tiếng Quảng Đông cũng không thành vấn đề gì với Cố Duyên Tranh, hơn nữa có hứng thú thì học cũng mau. Chỉ dùng mười phút y liền học xong bài hát này, hát đối với Vệ Tây Lẫm mấy lần xong, bắt đầu chính thức ghi âm. Ghi âm xong, hai người nghe thử một lần, vô cùng vừa lòng. Bài hát này lời đẹp, giai điệu dễ nghe, giọng hai người cũng hay, nói một câu không tự luyến, nghe bài hát này liền cảm thấy thật hưởng thụ, tin tưởng chờ thêm hiệu ứng nhạc đệm và nhạc cụ vào sẽ càng hay hơn nữa. Giao cho nhân viên chú ý chi tiết xong, hai người tính tiền rời đi, chờ phòng ghi âm hoàn thành phân đoạn còn lại rồi sang đây lấy sau. Nếu không phải có Cố Duyên Tranh ở, Vệ Tây Lẫm sẽ để 002 xử lý, tốc độ càng nhanh. Ra khỏi phòng ghi âm, hai người lái xe rời đi. "Kế tiếp chúng ta đi vùng ngoại ô lấy cảnh." Vệ Tây Lẫm cười giải thích với Cố Duyên Tranh, "Đừng nhìn MV một bài hát tối đa cũng chỉ ba, bốn, năm phút đồng hồ, nhưng muốn quay xong cũng không dễ. Kỳ thật cũng có thể quay trước phông xanh, xử lý hậu kỳ xóa phông xanh đi thay bối cảnh khác là được, nhưng em cảm thấy quay cảnh vật thật sẽ càng đẹp hơn." Cố Duyên Tranh làm ông chủ tập đoàn giải trí, tự nhiên hiểu rõ mấy thứ này, nhưng đứa nhỏ không biết y hiểu, cho nên y nghe rất nghiêm túc, còn đôi khi gật đầu như khám phá ra chuyện mới lạ, "Ra là như thế." Cũng không biết tương lai đứa nhỏ biết y giấu diếm thân phận xong sẽ đối xử y thế nào, mà y lại nên giải thích thế nào. Đây chuyện lúc sau, tạm thời không đề cập tới.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]