Chương trước
Chương sau
Vệ Tây Lẫm V: Tình yêu ngọt ngào nhất: Gốc dây leo khô héo rồi quạ đen, cơm chiều có cá có tôm, điều hòa WIFI dưa hấu, mặt trời chiều ngả về tây, anh xấu, không sao cả, em mù.
"Có đói bụng không?" Cố Duyên Tranh hỏi.
Vệ Tây Lẫm sờ sờ bụng, Cố Duyên Tranh không đề cập tới hắn còn không nhận ra, "Có hơi."
Cố Duyên Tranh dùng băng vải cố định khối băng ở mắt cá chân hắn, đến phòng bếp rửa tay, "Chỗ tôi không có đồ ăn. Bên chỗ em có không?"
"Có, anh đi lấy đi." Vệ Tây Lẫm móc chìa khóa đưa cho y.
Cố Duyên Tranh cầm chìa khóa ra cửa, một lát sau hai tay xách hai túi trở về, tay trái là túi đồ ăn, tay phải là túi đồ dùng tắm gội, bên trong có kem đánh răng, bàn chải đánh răng, sữa tắm dầu gội, mặt khác còn có bao nilon trong suốt đựng vài bộ quần áo.
Vệ Tây Lẫm nhìn y mang tới nhiều thứ như thế, như cười như không liếc xéo y.
"Anh tính dứt khoát chuyển nhà giúp em luôn sao."
Cố Duyên Tranh gật đầu sâu xa, "Nếu em đồng ý, tôi lại đi thêm chuyến. Tôi cố ý mua giường lớn, cũng đủ chúng ta ngủ; tủ quần áo cũng cố ý chọn cỡ lớn nhất, dư cho hai ta để quần áo."
Vệ Tây Lẫm: "......"
Cố Duyên Tranh rời đi chốc lát lại trở về, chỉ lấy laptop cho Vệ Tây Lẫm. Vệ Tây Lẫm thầm thở ra, hắn đã đồng ý ở bên Cố Duyên Tranh nhưng cũng không có nghĩ hắn muốn sống cùng Cố Duyên Tranh ngay lúc này.
"Tôi đi nấu cơm. Nếu còn thiếu gì một chút tôi sẽ đi lấy sau. Chân cứ để vậy nửa giờ nữa tôi sẽ thoa thuốc cho em." Cố Duyên Tranh nói xong thì vào bếp.
Vệ Tây Lẫm chỉnh TV sang kênh giải trí, dùng di động lên mạng.
Chuyện Lâm Đống hôi nách bị 002 đào ra. Ngay từ đầu rất nhiều fans của Lâm Đống đều không tin, vì trước kia cũng có fans tiếp xúc gần gũi với Lâm Đống, cũng không ai phát hiện hắn bị hôi nách. Hơn nữa nếu hắn có hôi nách, chắc chắn Hoa Dung Huynh Đệ sẽ không ký hợp đồng với hắn. Nhưng là, có mấy người tự xưng là nhân viên công tác ở đài truyền hình nói, tối nay lúc làm việc gần Lâm Đống bọn họ xác thật đã ngửi được một mùi khó ngửi trên người hắn. Còn có dân tình cẩn thận xem lại chương trình phát sóng trực tiếp đêm qua, phát hiện khi hai MC và các tuyển thủ khác tiếp xúc với Lâm Đống đều có biểu tình vô cùng vi diệu. Dần dà, càng ngày càng nhiều người cho rằng Lâm Đống bị hôi nách, không đến một tiếng, fans Lâm Đống đã giảm hơn 60 vạn. Dù Kim Linh có giúp Lâm Đống liên hệ với bên truyền thông đại chúng cũng không thể giúp gì.
Weibo Vệ Tây Lẫm thu được hơn hai mươi tin nhắn, cơ bản đều là hy vọng hắn có thể bán [Tôi không mở cửa đâu] cho bọn họ, để con trai hoặc con gái bọn họ tới hát. Còn có người nói nếu Vệ Tây Lẫm có ý, bọn họ có thể gửi ảnh chụp đứa con tới, hoặc gặp mặt nói chuyện.
Ngay lúc Vệ Tây Lẫm đang cân nhắc, Mập Mạp gọi điện tới.
"Tây Lẫm, ngủ chưa? Không làm phiền cậu chứ?"
"Còn chưa ngủ. Chuyện gì?"
"Có hai chuyện, thứ nhất là Dương Nghị đại ca muốn lấy bản quyền của [Tôi không mở cửa đâu]; thứ hai, âm nhạc EE có ý muốn ra album giúp cậu. Cậu xem?"
"Không cần bán bản quyền [Tôi không mở cửa đâu], hai ngày nữa tôi sẽ thu lại bài đó rồi đăng lên mạng, sau đó lấy ra một phần năm tiền lời để giúp mấy đứa nhỏ thất học ở vùng núi. Về phần album, tôi cũng có nghĩ tới...... Album này cần ít nhất mười sáu bài hát, trong đó cần ít nhất bốn bài phải quay chụp MV. Nhưng chỉ nửa tháng nữa thì khai giảng rồi, không biết có thể quay kịp không."
Vệ Tây Lẫm vốn muốn quyên hết tiền lời từ bài [Tôi không mở cửa đâu] ra ngoài, cẩn thận nghĩ lại thì thấy không tốt lắm. [Tình yêu là bạn và tôi] đã quyên hết toàn bộ rồi, nếu lại tiếp tục quyên hết tiền từ [Tôi không mở cửa đâu], chỉ sợ về sau công chúng sẽ mặc định rằng tất cả ca khúc của hắn đều sẽ đem quyên hết, này đối với hắn cũng không phải chuyện tốt gì. Thế nên, hắn chỉ tính quyên một phần. Nước chảy nhỏ thì dài* mới là phương pháp thích hợp.
(*: gốc là 'tế thủy trường lưu' nghĩa là biết cách sử dụng tiết kiệm thì không bao giờ thiếu)
"Sẽ kịp." Mập Mạp nói, "Giang tổng giám rất coi trọng album của cậu, cô ấy nói sẽ để công ty đặt trọng tâm vào album này của cậu, cố gắng hoàn thành trước ngày khai giảng. Nếu thực sự không đủ thời gian, trong bảy ngày Quốc khánh nhất định sẽ xong."
Vệ Tây Lẫm nhìn thấy Cố Duyên Tranh đã dọn bàn ra, vội vã kết thúc cuộc trò chuyện, "Tôi sẽ suy xét một chút. Mai lại gọi cho anh...... Bai."
Cố Duyên Tranh đặt mì sợi và cơm chiên lên bàn, tiến tới tháo khối băng xuống, thoa thuốc cho Vệ Tây Lẫm, làm như tùy ý nói: "Ngày mai tôi không đến công ty."
Vệ Tây Lẫm nhìn đỉnh đầu y, cười không tiếng động, "Sáng mai em gọi cho Mập Mạp một cuộc liền tắt máy ha."
Thoa thuốc xong, Cố Duyên Tranh ôm hắn đến nhà ăn, đặt trên ghế.
Mì sợi và cơm chiên đều bày ra trước mặt Vệ Tây Lẫm. Mì sợi được rải chút hành thái, trên cùng có mấy miếng rau xau lười biếng nằm và một quả trứng luộc; cơm chiên có trứng chiên, chân giò hun khói và đậu nành, sắc hương vẹn toàn.
Cố Duyên Tranh rửa tay giúp đứa nhỏ xong thì ngồi xuống cạnh hắn, "Thích ăn gì cứ nói."
Giờ khắc này, Vệ Tây Lẫm thật sự cảm thấy rất hạnh phúc, rất thỏa mãn.
"Em ăn cơm chiên."
Cố Duyên Tranh liền kéo dĩa mì sợi đến trước mặt mình, trứng luộc thì thả vào chén đứa nhỏ, lại nhìn nhìn chân nhóc, cân nhắc ngày mai có nên hầm móng heo bồi bổ cho hắn hay không.
Vệ Tây Lẫm nghiêng người ôm cổ y.
Cố Duyên Tranh thuận theo tới gần, nhướng mày dò hỏi.
Vệ Tây Lẫm hôn môi y, một chạm liền rời.
Cố Duyên Tranh lại không dễ dàng buông tha hắn, ghế có thể di chuyển càng tiện cho y, một tay ôm eo hắn, một tay kia đè ót hắn lại, hôn sâu.
Vệ Tây Lẫm đỡ lấy bờ vai y, chuyên tâm đáp lại. Đầu lưỡi hai người không ngừng biến hóa đủ mọi góc độ trong khoang miệng đối phương, rất nhanh liền say mê trong đó. Hô hấp nặng nhọc dây dưa bên nhau, trong cơ thể cứ như có một ngọn lửa vô hình, càng đốt càng mãnh liệt.
Nếu không phải lo cơm và mì sẽ lạnh, cơ bản Cố Duyên Tranh không có ý dừng lại. Y liếm liếm môi, lại lưu luyến mổ một ngụm trên khóe miệng đứa nhỏ kia, "Ăn cơm trước."
Vệ Tây Lẫm nếm thử một muỗng cơm chiên, trứng hương đậu giòn, hạt cơm tròn lửng, rất ngon miệng.
"Ăn ngon chứ?" Cố Duyên Tranh gắp một đũa mì, cảm thấy cũng tạm được, phát huy đủ trình, quay đầu hỏi.
"Ngon, anh cũng thử đi. Anh học nấu ăn với ai vậy?" Vệ Tây Lẫm dùng muỗng múc cơm đưa đến miệng y.
Cố Duyên Tranh há mồm ăn, nói: "Đầu bếp trong nhà. Món Trung và món Tây tôi đều biết một ít, hôm nào lại nấu cho em ăn."
"Được." Vệ Tây Lẫm không lo bị nuôi béo, có hệ thống ở đây, muốn giữ dáng rất dễ dàng.
Cơm nước xong, xem TV nửa tiếng, Cố Duyên Tranh đỡ Vệ Tây Lẫm đi tắm. Vệ Tây Lẫm có chút do dự, không phải là Cố Duyên Tranh muốn làm chuyện đó ngay đêm nay chứ?
"Nghĩ loạn cái gì?" Cố Duyên Tranh nhìn thấu tâm tư hắn, ho nhẹ một tiếng, dùng sức vỗ mông hắn, ẩn nhẫn nói, "Trước khi em được mười tám tuổi tôi sẽ không động vào em."
Vệ Tây Lẫm thầm hừ một tiếng, dùng ánh mắt ái muội đánh giá từ đầu đến chân Cố Duyên Tranh. Ai động ai còn chưa xác định đâu!
Cố Duyên Tranh ôm hắn đến phòng tắm liền tự giác rời đi.
Tắm rửa xong, Cố Duyên Tranh lại ôm hắn ra ngoài.
Chờ Cố Duyên Tranh cũng tắm xong, trời đã tối.
Vệ Tây Lẫm chuẩn bị ra về, bị Cố Duyên Tranh ôm đến phòng ngủ, đặt lên chiếc giường mềm mại, "Ngủ ở đây. Tôi không yên tâm với cái chân của em."
Vệ Tây Lẫm cũng không phản đối, thản nhiên nằm xuống, đánh giá phòng nam nhân, phát hiện giường và tủ quần áo đúng như lời y đã nói, đều rất lớn. Cố Duyên Tranh cũng leo lên, hắn vươn cánh tay ý bảo Cố Duyên Tranh gối lên cánh tay hắn, mông lại bị Cố Duyên Tranh đánh một cái, sau đó bị Cố Duyên Tranh kéo vào lòng.
Cố Duyên Tranh đặt cái chân bị thương của hắn gác lên người mình, để tránh khi ngủ không cẩn thận đụng tới.
Trong phòng chỉ để một chiếc đèn đầu giường, ánh đèn tối tăm chiếu sáng gian phòng, thật ấm áp.
Nhất thời Vệ Tây Lẫm chưa thể ngủ, nghiêng mình, đưa tay cởi nút áo ngủ nam nhân, lộ ra lồng ngực rộng lớn.
"Đừng nháo!" Cố Duyên Tranh người không an phận trong lòng ngực, bắt lấy tay hắn. Khả năng tự chủ của y không mạnh như đứa nhỏ tưởng.
"Em cứ sờ đấy." Từ sau cái lần đi bơi với Cố Duyên Tranh, Vệ Tây Lẫm vẫn luôn hâm mộ dáng người hoàn hảo của y, gầy nhưng lại chắc, có thể so với người mẫu, hiện giờ rốt cuộc có cơ hội, có tư cách, đương nhiên hắn không thể bỏ qua.
Hắn nhéo nhéo cơ ngực nam nhân, quá cứng, không thể nhéo, "Dáng người em cũng không tồi, nhưng vẫn là kém hơn anh nhiều." Cố Duyên Tranh thường xuyên tập thể hình, trên người có cơ bắp vừa nhìn liền thấy rất có lực, so ra, dáng người hắn có chút 'mỏng'.
Cố Duyên Tranh tùy ý để tay hắn sờ loạn trên người, nhịn nửa ngày, không thể nhịn được nữa, xoay người đè đứa nhỏ dưới thân......
Đêm nay, tuy rằng hai người chưa làm đến bước cuối cùng, nhưng cũng chỉ cách bước cuối cùng một bước.
Buổi sáng tỉnh lại, Vệ Tây Lẫm nhìn dấu ấn trên người và Cố Duyên Tranh cũng đầy vết tích không hơn gì hắn, lần đầu tiên đỏ mặt.
Hắn vừa động, Cố Duyên Tranh cũng tỉnh, vớt người trong lòng ngực ra, chú ý tới bộ dáng ngượng ngùng của hắn, thấp giọng cười, xoa xoa đầu hắn rồi hạ một nụ hôn xuống chóp mũi hắn.
"Không ngủ?"
Tiếng nói khàn khàn làm cả hai đồng thời ngẩn ra.
"Ngủ đủ rồi." Vệ Tây Lẫm xoa xoa mặt, khôi phục bình tĩnh, tùy ý nhìn ra cửa sổ, sửng sốt, trời tối a, "Mấy giờ?"
Cố Duyên Tranh cầm lấy đồng hồ trên tủ đầu giường, "Hơn 10 giờ. Hôm nay trời đầy mây." Y ngồi dậy kiểm tra chân Vệ Tây Lẫm, đã không còn sưng, "Còn đau không?"
Vệ Tây Lẫm thử giật giật chân, "Một chút." Bị thương không nặng, hắn không định mua thuốc ở thương thành hệ thống để tránh bị Cố Duyên Tranh hoài nghi.
"Năng lực hồi phục không tệ, thêm một ngày hẳn có thể bình thường trở lại." Cố Duyên Tranh thả lỏng, "Ngủ tiếp chút đi, tôi đi nấu cơm."
Mặc quần áo xong, y in một nụ hôn trên môi Vệ Tây Lẫm, rời phòng ngủ.
Vệ Tây Lẫm thấy notebook của y đặt trên tủ, lấy xuống dựa vào đầu giường lên mạng, xem từng tin tức có liên quan tới mình, bên môi là nụ cười tự tin mà vừa lòng.
'[Nhịp đập âm nhạc] khép lại hoàn mỹ, Vệ Tây Lẫm nhận được quán quân là hoàn toàn xứng đáng'
'Ngôi sao mới có thế tiến công mãnh liệt, sắc không thể đỡ'
'Bộ giáo dục khen ngợi [Tôi không mở cửa đâu] đáng giá lan truyền'
'Vệ Tây Lẫm ―― có thể nói là thiếu niên thiên tài'
......
Còn có tin đề cập đến Lâm Đống hôi nách, nhưng thật ra không thấy tin đề cập tối qua Vệ Tây Lẫm bị ném bình thủy tinh. Vệ Tây Lẫm thầm đoán hẳn tối qua bình thủy tinh kia có chuyện, nếu không, phóng viên khứu giác nhạy bén sẽ không bỏ qua tin tức như vậy.
Tối qua đăng Weibo 'Ở trong lòng tôi, anh có trả tiền thuê không?', trong đêm đã trở thành tin hot đầu bảng, không ít người đều xem lời này thành thông báo đã có người trong lòng.
Từ Từ trêu ghẹo hỏi Vệ Tây Lẫm: Chẳng lẽ là nam thần đã có người yêu rồi sao? Là ai ở trong lòng anh thế?
Vệ Tây Lẫm trả lời: Tôi đây là giúp mọi người thông báo chút chuyện quan trọng thôi. Ánh mắt tôi rất cao a.
Đó giờ tốc độ Trợn mắt vẫn rất nhanh: Anh cũng ở trong lòng tôi, giao tiền thuê không? @ Vệ Tây Lẫm, phía dưới một hàng 'Ngồi chờ đáp án', đều là xem náo nhiệt.
Vệ Tây Lẫm cười cười, lưu loát đánh chữ: Nơi ấy quá nhỏ, lui thôi.
540 là tôi: Phụt ―― thần trả lời! Vỗ tay cho nam thần nào.
Trợn mắt: Đừng, tôi miễn tiền thuê nhà, yên tâm mà ở. @ Vệ Tây Lẫm
Fan não tàn của Vệ Tây Lẫm: Bất giác có chút đồng tình @ Trợn mắt, làm xao đây?
Ta là quản lí net: Ha ha ha...... Vỗ tay cho Trợn mắt.
Tâm lưu ly: Đúng rồi, chúng ta thành lập một fan club 540 đi. Tôi cảm thấy nên để @ Trợn mắt làm hội trưởng. Các vị cảm thấy sao?
......
Cố Duyên Tranh xuất hiện ở cửa phòng, "Tây Lẫm, đợi chút lại chơi, rời giường ăn cơm."
"Được." Vệ Tây Lẫm duỗi duỗi người, đặt notebook sang một bên, mặc quần áo rời giường, liếc mắt ra ngoài cửa sổ một cái, trời càng ngày càng âm u, mưa to trút xuống.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.