Vệ Tây Lẫm V: Một người yêu bạn, bạn là chồng; mười người yêu bạn, bạn là bạn tình; trăm người yêu bạn, bạn là thần tượng; ngàn người yêu bạn, bạn là anh hùng; nhân dân toàn quốc yêu bạn, bạn chắc chắn là tiền Trung Quốc. Nhân viên đưa ba vị tuyển thủ đến phòng làm việc tại hậu đài. Trần Quân nói: "Chắc các bạn khán giả cũng biết, bốn vị giám khảo của chúng ta không chỉ biết phê bình nhạc, mà họ còn hát rất hay. Hôm nay tai chúng ta sẽ được hưởng phúc." "Hoan nghênh cô Giang Như Ý mang đến cho chúng ta bài hát [Gió ngừng thổi mây ngừng bay]!" Nguyễn Đường hô. "Đông đi xuân tới, làn gió ấm an tĩnh biết bao nhiêu Im hơi lặng tiếng hòa tan đi băng tuyết Dòng suối róc rách chảy, lục bình không rễ trôi đi Nhiều như ngày xuân êm ái lặp lại ... Gió ngừng thổi thì mây ngừng bay Mây nhẹ thì gió thoang thoảng..." Một bài dân ca uyển chuyển tươi mát vẫn khiến các fans của dòng nhạc hiện đại nghe đến mẩn mê, sau đó đáp lại bằng tiếng vỗ tay nồng nhiệt... Tổ tiết mục còn mời thêm mấy vị khách quý có nhân khí cao ở ngoài —— top 4 của mùa trước. Đến khi phần biểu diễn của họ kết thúc, chính là thời điểm Vệ Tây Lẫm, John và Trùng Trùng ra sân lần nữa. Từ ba màn hình nhỏ, người ta có thể nhìn thấy ba người Vệ Tây Lẫm đã bắt đầu sáng tác. Khi nhận ra người ở cùng với Vệ Tây Lẫm là Thang Cỏ, rất nhiều khán giả tỏ ra kinh ngạc, ai nấy đều kiên nhẫn chờ đợi thời khắc hai người biểu diễn. Người yêu nhạc đều cảm thấy vận khí hôm nay của Vệ Tây Lẫm không tốt, nhưng Vệ Tây Lẫm lại thấy vận khí của mình rất tốt. Thể loại hắn rút được ở vòng thứ tư là 'Phong cách kinh kịch', mà vừa hay hồi trước hắn có lấy được một cuốn [Rèn luyện giọng hát Kinh kịch], từ mấu chốt là 'Say rượu'. Trong mắt người bình thường, 'Say rượu' và 'Kinh kịch' khó mà liên hệ với nhau. Song vừa khéo, hắn lại biết một ca khúc vô cùng phù hợp, khúc này chính là [Tân Quý phi say rượu]. [Tân Quý phi say rượu] là một khúc kinh kịch hiện đại được cải biên từ kinh kịch cổ. Ca khúc là kết hợp hoàn mỹ của lời ca sâu sắc mang văn hóa cổ điển Trung Hoa và nhịp điệu âm nhạc lưu hành hiện đại, cách xướng và kỹ xảo biên khúc. Khi nghe nó, trước mắt người ta sẽ là bối cảnh Trung Hoa xưa cũ chìm trong tiết tấu hiện đại quen thuộc, hiệu quả cuối cùng chính là sự rung động trong mỗi con người. Khúc nhạc này rất thích hợp sử dụng trong tối nay. Song theo Vệ Tây Lẫm biết, thế giới này không có [Quý phi say rượu], thế nên bài hát này không thể gọi là [Tân Quý phi say rượu] được, mà nên đặt luôn là [Quý phi say rượu]. Khi Vệ Tây Lẫm đưa khúc nhạc đã được viết ra cho Thang Cỏ, Thang Cỏ cực kỳ khiếp sợ, sau đó giơ ngay ngón cái, còn thầm mừng vì mình đã đồng ý ký hợp đồng khi Vệ Tây Lẫm mời mình đến phòng làm việc của hắn sau một hồi cân đi nhắc lại. Nếu không, thì bây giờ, mình đi đâu để mua thuốc hối hận đây? Đi theo một ông chủ có tài thế này, chính là vinh hạnh của mình. Tuy hiện giờ phòng làm việc của Vệ Tây Lẫm không có bóng dáng một ai. Nhưng nhanh thôi, khi hắn qua sinh nhật mười tám tuổi, hắn có thể chính thức đăng kí một phòng làm việc, để rồi từ từ phát triển thành công ty lớn. Vệ Tây Lẫm phác họa cách diễn hát cho Thang Cỏ, để hắn luyện rành trước, rồi mới bắt đầu chuẩn bị nhạc thiếu nhi. Sau bốn mươi phút các ca sĩ nổi tiếng biểu diễn, thời điểm người ta mong đợi nhất cuối cùng cũng tới! Hai MC còn chưa kịp nói gì, khán giả đã bắt đầu vỗ tay nhiệt liệt. Vệ Tây Lẫm dám nói, trong đám người này, có phân nửa là muốn xem trò cười của hắn. Nguyễn Đường nói: "Mời ba vị tuyển thủ rút thăm quyết định thứ tự diễn hát." Nghe thế, khán giả chụm đầu vào nhau bàn tán ngay, sao không phải do khán giả bỏ phiếu giống như những lần trước vậy? Nguyễn Đường và Trần Quân cố ý làm vậy để Vệ Tây Lẫm diễn hát cuối cùng, bởi họ đoán chắc được tiếng hô Vệ Tây Lẫm sẽ cao nhất. Hơn nữa, làm thế có lợi cho rating. Kết quả rút thăm là: John, Trùng Trùng, Vệ Tây Lẫm. "Xin mời John biểu diễn!" John vẫn hát một ca khúc tiếng Anh, ca khúc ấy mang tên [You don't love me]. Không biết là vì không thích nghe nhạc Anh, hay là vì mong chờ phần thể hiện của Trùng Trùng và Vệ Tây Lẫm hơn, mà khán giả tỏ ra không hứng thú cho lắm. "Cám ơn phần biểu diễn của John, tiếp theo xin mời Trùng Trùng!" Trùng Trùng vui vẻ tựa như chẳng bao giờ biết bi quan. Bây giờ, với nụ cười mỉm, cô bước lên sân khấu. "Tôi sẽ mang đến cho mọi người một bài mang tên [Sâu ơi, chạy mau] (Trùng = sâu, côn trùng; Trùng Trùng = sâu ơi – tên của Trùng Trùng),cho dù mọi người không yêu thích, nhưng vẫn mong cả nhà rộng lượng cười lên một tiếng, vậy thì tôi thành công rồi." Tiếng vỗ tay vang dội như vũ bão. "Thời tiết hôm nay thật là đẹp Trước mắt là một mảnh cỏ xanh Tui nhất định phải ăn cho no ... Sâu sâu ơi, chạy mau thôi Gà con tới đến nơi rồi Sâu sâu ơi, chạy mau thôi Đừng có mà té ngã đó Sâu sâu ơi, chạy mau thôi Tham ăn như ăn phải dộc dược Sâu sâu ơi, chạy mau thôi Tự cứu đáng tin hơn cầu xin nhiều ..." Câu cuối cùng hát lên rằng: "Chim dậy sớm thì có sâu ăn, sâu dậy sớm thì có cỏ ăn, ngày mai —— lại bắt đầu." Trùng Trùng phát huy khiếu hài hước trước sau như một của mình, lấy được trận trận tiếng vỗ tay ủng hộ. Mười người nghe thì chín người cười lăn. Nguyễn Đường và Trần Quân cũng nở nụ cười trên mặt. "Một bài hát vô cùng xuất sắc." Nguyễn Đường khen, "Tiết tấu nhanh, lời ca hài hước, lưu loát dễ thuộc." "Tiếp theo, chúng ta cùng xem phần trình diễn của Tây Lẫm thôi." Trần Quân cất cao giọng nói, "Hoan nghênh Vệ Tây Lẫm." Vũ đài bỗng chốc tối đen, người ta chỉ nhìn thấy một bóng người lờ mờ đứng trên vũ đài. Trên màn hình lớn hiển thị một cái tên: [Tôi không mở cửa đâu], sau đó là một đoạn hoạt hình cừu vui vẻ và sói xám. Một giọng hát mềm mại của bé trai vang lên cùng âm nhạc. "Tôi không mở không mở cửa đâu Tôi không mở không mở cửa đâu Mỗi sáng chủ nhật, tôi đi mua thức ăn với mẹ Mẹ khen tôi ngày càng nghe lời, ngày càng ngoan." Khán đài chìm trong xôn xao, ai nấy bàn tán sôi nổi. "OMG! Đây thật sự là giọng của Vệ Tây Lẫm sao? Lừa người à?" "Chắc vậy đó, 540 biết đổi giọng mà." "Giống quá! Thật muốn nhìn quá đi, sao đèn mãi không sáng vậy?" "Nam thần thật lợi hại!" "Xẹt" một tiếng, ánh đèn chợt sáng. Vệ Tây Lẫm trong hình hài thỏ trắng nhỏ xuất hiện trước mắt mọi người. Thế là, tiếng vỗ tay nổi lên như sấm nổ. Vệ Tây Lẫm đung đưa tay tiếp tục hát: "Tôi không mở không mở cửa đâu Giữa chúng ta không có gì để nói hết ... Tôi nghi ngờ bạn là sói xám trong truyền thuyết ..." Không có ai nghi ngờ rằng Vệ Tây Lẫm hát nhép. Đầu tiên là bởi quá trình hắn sáng tác luôn bị giám sát, thứ hai là bởi hắn không thể tìm được một bé trai hát giúp hắn trong một khoảng thời gian ngắn vậy được. Sau khi hát xong, tiếng vỗ tay vẫn như sóng xô bờ vang lên hết đợt này đến đợi khác, mãi sau vẫn chưa ngừng. John và Trùng Trùng bội phục sát đất, hai người gật đầu lia lịa tỏ ý tán thưởng. Người nhà họ Vệ cũng ngạc nhiên đến phát hãi, Tây Lẫm thật sự lợi hại đến vậy ư? "Cám ơn mọi người." Vệ Tây Lẫm vẫn dùng giọng trẻ con nói. Nguyễn Đường che mặt, "A a a, cậu mà dùng giọng trẻ con ngoan ngoãn như thế nói nữa, tôi sẽ phán cậu phạm quy." Mọi người cười to, "Há há há há..." Trần Quân không thể không cao giọng để mọi người nghe được tiếng mình, "Rốt cuộc quán quân tối nay là ai? Các bạn khán giả, bây giờ các bạn vẫn còn cơ hội tham gia bỏ phiếu. Đến khi giám khảo nhận xét, thùng phiếu sẽ đóng kín lại. Đếm ngược mười giây cuối cùng nào. Mười, chín, tám... ba, hai, một! Đã đến giờ!" Nguyễn Đường tiếp lời, "Bây giờ mời giám khảo đưa nhận xét và đưa ra phiếu đào thải." Vẻ mặt Giang Như Ý không tình nguyện lắm, "Phiếu đào thải của tôi dành cho John. Trùng Trùng phát huy rất tốt. Nếu không phải toàn bộ quá trình tuyển thủ sáng tác được quản chế, thì tôi chắc chắn không tin đây là ca khúc được sáng tác trong vòng bốn mươi phút. Rất tốt, tiếp tục cố gắng lên. Vệ Tây Lẫm cũng không tệ." Vệ Tây Lẫm không ngại với đánh giá ngắn gọn của bà, chỉ cần bà không cố tình bỏ phiếu đào thải cho hắn là được. Nhạc Cương nói: "Tôi cũng bỏ phiếu đào thải John. Bài hát của John không có vấn đề gì, phần thể hiện cũng không sao cả, nhưng so sánh với mấy bài hát trước kia... thì tôi không thấy được tiến bộ của cậu ấy, thật là đáng tiếc. Giang lão sư đã nhận xét Trùng Trùng rồi, nên tôi không nói nhiều nữa, mà sẽ nhận xét Vệ Tây Lẫm. Bài hát này của Vệ Tây Lẫm, bất luận là bản thân ca khúc hay biểu diễn của cậu ấy đều vô cùng xuất sắc. Thứ tôi muốn khen nhất là về lời ca của nó, đơn giản, trôi chảy, dễ thuộc, rất thích hợp để trẻ con nghe. Chỉ có một đáng tiếc duy nhất chính là nó không được diễn hát bởi một đứa trẻ thật sự. Nếu do một đứa trẻ thật sự hát và biểu diễn, thì tôi tin hiệu quả sẽ cao hơn. Không chỉ có vậy, bài hát này còn có ý nghĩa giáo dục nhất định, có thể đề cao ý thức an toàn của các bạn nhỏ, ví dụ như, lúc người lớn ra ngoài, thì không nên chạy loạn; người lạ bắt chuyện thì đừng phản ứng, không được mở cửa cho người lạ, vân vân. Nếu như có thể, tôi rất hy vọng các ngành liên quan có thể hỗ trợ phổ biến rộng rãi bài hát này." Rào rào! Đánh giá này quá đỉnh! Đúng là đánh giá từ "Thích khách âm nhạc" – thầy Nhạc Cương có khác! Tiếng vỗ tay lại hồi sinh. Vệ Tây Lẫm không tự ti cũng chẳng kiêu ngạo nói cảm ơn, "Cám ơn thầy Nhạc đã khẳng định!" Vương Tân đơn giản nói: "Tôi bỏ phiếu đào thải Trùng Trùng. Dựa vào mấy bài hát trước kia của em, thì bài [Sâu ơi, chạy mau] này chưa phát huy hết tài nghệ của em. Tôi hy vọng sau này em có thể thay đổi để bài hát thêm hoàn mỹ hơn." John và Trùng Trùng căng thẳng tức thì. Nếu như lại thêm một tấm phiếu đào thải... Dương Đức Hinh nói: "Phiếu đào thải của tôi là cho John. John còn không gian tiến bộ rất lớn." "Cám ơn thầy Dương." John nở nụ cười, tâm trạng không tính là quá tệ, bởi giật được ngôi quý quân đã là khá rồi. (Quý quân = hạng ba, huy chương đồng) Nguyễn Đường tuyên bố: "Quý quân của chúng ta ra đời, John White!" John lần lượt ôm Vệ Tây Lẫm và Trùng Trùng, rồi tạm thời lui về phía hậu đài. "Thời khắc quan trọng nhất đã đến! Vòng PK cuối cùng, ai sẽ là quán quân của chúng ta đêm nay?" Nguyễn Đường nói với Vệ Tây Lẫm và Trùng Trùng: "Chỉ có hai người các bạn PK, nên là như vậy nhé, các bạn tự thương lượng xem ai trước ai sau đi?" Vệ Tây Lẫm ga lăng đưa tay tạo động tác mời, "Trùng Trùng, cô quyết định." Trùng Trùng thoải mái nói: "Cảm ơn Tây Lẫm, để tôi bắt đầu trước vậy. Cậu cho tôi một áp lức rất lớn, tôi lo rằng nếu để cậu ra sân trước, thì các bạn khán giả sẽ không còn hứng thú với phần biểu diễn của tôi nữa." Vệ Tây Lẫm cười lắc đầu, "Cô đề cao tôi quá rồi." Trần Quân tuyên bố, "Vậy được, lên sân khấu trước là Trùng Trùng và cộng sự của cô ấy!" Cộng sự của Trùng Trùng là một người đàn ông. Hai người diễn hát một ca khúc Quảng Đông mang tên [Người phụ nữ dễ bị tổn thương]. "Đêm đã khuya, và người cũng say giấc nồng Khoảnh khắc này đây sao lại gần gũi đến thế Nỗi tương tư dường như đang dâng trào và đầy mâu thuẫn trong em ... Mấy ai kiểm soát được lòng mình Dù sao thì em cũng chỉ là người phụ nữ dễ bị tổn thươngg ..." (Có thể bạn đã nghe bài "Người phụ nữ dễ bị tổn thương" của Vương Phi trong phim nào đó. Có thể search youtube với tên "Người con gái dễ bị tổn thương" nha~) Trần Quân bình luận: "Giọng hát linh hoạt, kỳ ảo làm người ta chìm đắm. Cám ơn Trùng Trùng và cộng sự của cô ấy – Hà Tuấn Phong." "Đến phiên Vệ Tây Lẫm rồi." Nguyễn Đường mong đợi nói, "Nói thật, lúc Vệ Tây Lẫm rút trúng 'Phong cách kinh kịch', tôi thật sự lau mồ hôi thay cậu ấy luôn đó. Mặc dù 'Phong cách kinh kịch" không yêu cầu phải hát kinh kịch hoàn toàn, nhưng độ khó vẫn không nhỏ đi." "Hơn nữa, phần lớn người thích kinh kịch đều là người lớn tuổi." Trần Quân bảo, "Tôi cũng rất lo rằng Vệ Tây Lẫm có thể sáng tác với độ tuổi mười bảy mười tám này không. Và cũng chỉ có mình Vệ Tây Lẫm mới cho chúng ta đáp án của vấn đề này, xin mời Vệ Tây Lẫm và cộng sự của cậu ấy —— Thang Cỏ." Vệ Tây Lẫm và Thang Cỏ đều bận trang phục kinh kịch tươi đẹp ra sân. Vệ Tây Lẫm hát: "Hoa tuyết năm ấy rơi xuống bông mai nở đầu cành... Chỉ muốn cùng người lần nữa say mèm trong giấc mộng." Thang Cỏ hát: "Trâm ngọc Kim Tước cài đầu là lễ vật ngươi tặng cho ta... Cầu nguyện tại Mã Ngôi Pha, vì chân ái hồng nhan lìa hồn..." "Bệ hạ, xin hãy cạn thêm một chén." Thang Cỏ yểu điệu quỳ xuống, ngẩng mặt mời rượu Vệ Tây Lẫm. "Yêu hận chỉ trong phút chốc Nâng chén mời trăng, tình tựa thiên ... Say trong lòng quân vương Mơ về chân ái Đại Đường." (Có lẽ bạn từng nghe "Tân Quý phi say rượu" rồi. Nhưng nếu chưa từng nghe, thì nhất định phải nghe, vì nó rất rất rất HAY!!! Nghe là nghiền!!! Bên trên nha.) So với nguyên bản, Vệ Tây Lẫm đã sửa lại một số phần cao trào. Hắn chọn dùng phương thức nam nữ song ca, ban đầu, giọng nam trước giọng nữ sau, lúc lặp lại, giọng nữ trước giọng nam sau. Không chỉ khiến cho hiệu quả cao hơn kỹ thuật diễn hát, mà còn khắc họa ý cảnh sâu sắc hơn, tựa như một màn Quý phi say rượu được tái hiện lại trước mặt người xem tại đây. Hát xong, người xem đắm chìm vào dư vị vô bờ. Mãi đến khi lấy lại tinh thần, họ không nhịn được thở một hơi thật dài. "Hay!" Dương Đức Hinh hô một tiếng thức tỉnh mọi người, thế là tràng pháo tay không dứt vang lên, tiếp đó là tiếng hô trào dâng. "Vệ Tây Lẫm, quán quân! Vệ Tây Lẫm, quán quân! Vệ Tây Lẫm, quán quân..."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]