Trợn mắt: Cái gọi là yêu, chính là khi người khác lo anh mập ra, thì tôi lại lo anh ăn chưa no. @ Vệ Tây Lẫm Ngô Ưu đặt điện thoại xuống, sau đó không tưởng tượng nổi nói với Đỗ Minh Thành: "Lão Đỗ, ông có nghe Tâm Tâm vừa nói gì không?" Đỗ Minh Thành gật đầu, hắn uống một hớp cà phê, rồi bình tĩnh nói: "Nghe rồi, con bé nói nó đang dạy cậu nó hát." Hôm nay là cuối tuần, hai người không phải đi làm, nên mới rảnh rỗi tới tiệm thức uống này. Bên trong tiệm, độ mát vừa đủ, có ánh mặt trời ấm áp xuyên qua tấm thủy tinh trong suốt rồi đáp xuống con người biếng nhác. Còn bên phía ngoài kia chính là hồ bơi lộ thiên, có người đẹp mặc bikini "diễu hành" qua lại, cực kỳ bổ mắt. "Ông không cảm thấy... khó tin chút nào à?" Ngô Ưu lắc đầu, phun trào, "Gần đây Cố thiếu rất là lạ." Đỗ Minh Thành đặt ly thủy tinh xuống, "Nếu ông tò mò, thì tôi đành bất đắc dĩ đi xem với ông." Ngô Ưu không nói, nhưng vẫn đứng dậy theo hắn, hắn thật sự cảm thấy hứng thú đối với những biến đổi kỳ lạ gần đây của Cố Duyên Tranh. Cố Duyên Tranh nghe quản gia nói Đỗ Minh Thành và Ngô Ưu tới, thì rất muốn tống cổ hai thằng mất nết làm gián đoạn việc học nhạc của y này ra ngoài ngay. Đỗ Minh Thành và Ngô Ưu làm ngơ trước cái mặt đen xì của y, hai người vô cùng tự giác đi thẳng vào phòng giải trí. Họ đã tới nhà họ Cố nhiều lần, nên khá là quen thuộc với căn nhà này. Đỗ Minh Thành la lớn: "Tâm Tâm, chú với chú Ngô của con tới này!" Điền Tâm Tâm rất thích Ngô Ưu và Đỗ Minh Thành. Cả hai ông chú này đều rất biết chơi, trước kia, lúc cậu bé không có thời gian chơi với bé, họ thường đưa bé đến khu vui chơi, cùng bé ngồi tàu lượn siêu tốc, cùng bé chơi ngựa gỗ xoay tròn, hơn nữa ai cũng hài hước cả. Trong phòng giải trí, lời của bài [Baby] đang hiển thị trên màn hình điện tử bản rộng, bài hát đang ở trong trạng thái tạm dừng. Ngô Ưu liếc Cố Duyên Tranh bằng một ánh mắt quái dị, rồi đặt mông ngồi xuống cạnh Điền Tâm Tâm. "Tâm Tâm, chú hát bài này với con nhé." "Được ạ." Điền Tâm Tâm cầm microphone đưa cho hắn, "Chú Ngô, con hai câu, chú hai câu ha." "Không thành vấn đề." Ngô Ưu cười híp mắt, hoàn thành việc tạo dáng. Điền Tâm Tâm hắng giọng bắt đầu hát, bé hát lên một câu tiếng Anh rất tiêu chuẩn, "You know you love me, I know you care ." Ngô Ưu hát nối tiếp, "You shout whenever, and I 'll be there." Hai người hát đang vô cùng happy, thì Đỗ Minh Thành kéo Cố Duyên Tranh ra cửa, thuận tay khép cửa lại luôn, sau đó hắn khó hiểu hỏi: "Duyên Tranh, rốt cuộc ông với Vệ Tây Lẫm xảy ra chuyện gì rồi?" Cố Duyên Tranh như không có chuyện gì xảy ra nói: "Chúng tôi ở bên nhau. Có gì sao?" Đỗ Minh Thành mặt đầy khiếp sợ, "Ông nghiêm túc đó hả? Trước kia tôi có thấy ông có xu hướng đấy đâu!" Cố Duyên Tranh nhìn cánh cửa chưa được đóng kín, bèn xoay người bước đi, đồng thời ra hiệu cho hắn đi theo. "Vào phòng sách rồi nói." Trước kia, Đỗ Minh Thành từng vào phòng sách của Cố Duyên Tranh rồi, nên hắn mau chóng nhận ra sự biến đổi của nó. Trên bàn gỗ có thêm một khung ảnh đẹp đẽ, lồng trong khung ảnh ấy là hình Vệ Tây Lẫm đứng dưới tán cây ăn quả, nhìn tấm hình này người ta không thể không thừa nhận rằng hắn rất đẹp; trên tường có thêm một tờ lịch mới tinh in hình Vệ Tây Lẫm đang hát, cái lịch này không phải Cố Duyên Tranh tự chế đó chứ? Cả nước này, căn bản chẳng có chỗ nào bán loại lịch này đâu; máy tính thì để màn hình là ảnh Vệ Tây Lẫm đang dựa vào cây liễu ven hồ chơi điện thoại. Bên cạnh bàn phím còn đặt một quyển album, Đỗ Minh Thành tiện tay cầm lên xem thử, bên trong hầu như là hình của Vệ Tây Lẫm, có vài tấm chụp bóng lưng trông rất giống chụp trộm. Đỗ Minh Thành nghiêm mặt, hắn ngẩng đầu nhìn Cố Duyên Tranh, "Ông thật đó hả?" Cố Duyên Tranh ho nhẹ, cầm quyển album trong tay hắn cất vào ngăn kéo, "Em ấy rất tuyệt." Dừng một chút, y chủ động giải thích: "Tôi không thích đàn ông —— cũng không thích phụ nữ. Em ấy là đặc biệt." Đỗ Minh Thành gật đầu tỏ ý biết y muốn biểu đạt điều gì. Hắn biết Cố Duyên Tranh hơn hai mươi năm, Cố Duyên Tranh có ngoại hình đẹp, cả đàn ông và phụ nữ đều thích y, nhưng Cố Duyên Tranh chưa từng quen bạn gái, cũng chưa từng có bạn trai. Hơn nữa, hắn chưa bao giờ thấy Cố Duyên Tranh có cảm giác thích thú đối với một người đàn ông hoặc phụ nữ nào cả. Có thể nói, Cố Duyên Tranh hoàn toàn trống rỗng về mặt tình cảm. Nói ra có vẻ khó tin, nhưng điều này là thật. Cho nên, khi Cố Duyên Tranh đột nhiên thích một người đàn ông (chính xác hơn là một cậu trai),hắn đã giật mình, cũng rất lo lắng, lo rằng Cố Duyên Tranh sẽ bị người ta lừa. Bởi trong giới của họ, Cố Duyên Tranh là đàn ông độc thân hoàng kim đích thực, mà người đời thì luôn thích đổ xô vào những con người hấp dẫn nhường này. Đỗ Minh Thành mang tâm trạng phức tạp, "Ông thật sự rất thích Vệ Tây Lẫm?" Cố Duyên Tranh cau mày, y liếc hắn, "Ông lo cái gì chứ? Tôi không phải con nít ba tuổi. Em ấy thật sự rất tuyệt." Đây là lần thứ hai Cố Duyên Tranh nói "Em ấy rất tuyệt", nhưng nghe xong lần thứ hai này thì Đỗ Minh Thành lại càng lo hơn. "Còn cậu ta thì sao? Cũng thích ông à?" Cố Duyên Tranh khẳng định: "Dĩ nhiên! Em ấy thầm mến tôi từ lâu rồi." Thế nhưng Đỗ Minh Thành cảm thấy không đúng cho lắm, hắn nâng chiếc chân dài gõ nhẹ vào chân bàn, hỏi: "Làm sao ông biết cậu ta thầm mến ông? Cậu ta nói à?" Cố Duyên Tranh ngẩn ra, sau đó chắc chắn nói: "Em ấy đương nhiên là thầm mến tôi rồi. Lần đầu gặp nhau, em ấy đã núp sau kính râm ngẩn người nhìn tôi, nghĩ là tôi không biết, nên còn chụp lén tôi; sau đó em ấy còn nghĩ đủ cách lấy số điện thoại của tôi nữa... Cơ mà không phải nói chi tiết những chuyện này với ông làm gì, tóm lại, lòng tôi tự biết." Nhắc tới chuyện trước kia, ánh mắt y rất dịu dàng, bên mép còn hiện một nụ cười nhu hòa. Đỗ Minh Thành không nói, sao hắn không thấy những chuyện đó đều chứng minh Vệ Tây Lẫm thầm mến Cố Duyên Tranh nhỉ? Nhưng hắn không muốn nói thẳng luôn, bởi vẫn còn một vấn đề, "Vậy, hai người đã nói rõ với nhau chưa?" Cố Duyên Tranh gật đầu, thản nhiên nói: "Hôm qua, khi quay truyền hình trực tiếp xong, em ấy đã hát bài [Chính là yêu anh]." Đỗ Minh Thành cảm thấy hơi nhức đầu, "Một bài hát mà là "nói rõ" à? Tôi chẳng thấy đáng tin chút nào." "Ông có ý gì?" Cố Duyên Tranh không vui. Đỗ Minh Thành giơ hai tay lên, hắn đảo con ngươi, "Vậy đi, tôi hỏi ông, cậu ta có nõi rõ ràng rằng cậu ta thích ông không?" Cố Duyên Tranh căng thẳng, y lạnh mặt, và im lặng không nói. Đỗ Minh Thành sáng tỏ, xem ra là không rồi, căn bản là do người bạn tốt này của hắn đã vùi mình quá sâu. Đồng thời, hắn cũng bất mãn với Vệ Tây Lẫm, không biết tên đó đã làm cái gì mà lại để Cố Duyên Tranh cảm thấy hai người đều có ý với nhau. Một lúc lâu sau, Cố Duyên Tranh lạnh giọng mở miệng, "Tôi có thể cảm nhận được, rằng em ấy và tôi giống nhau." Đỗ Minh Thành nhíu mày nhìn y, vậy ý ông chính là bản thân ông cũng thấy lời mình rất không thuyết phục chứ gì? Cố Duyên Tranh không tranh cãi với hắn. Y nhớ đến nhiều lần hẹn hò với cậu trai ấy, lần hẹn nào cũng vui vẻ vô cùng; vào sinh nhật y, cậu trai ấy đưa cho y một chiếc đồng hồ đeo tay, giống y như đúc chiếc của cậu ấy; cậu trai ấy còn tiết lộ thân phận nhà văn với y; nụ hôn tối qua cũng là cậu trai ấy chủ động... Nhớ lại một loạt chuyện này, y dường như khôi phục lại tự tin như ban đầu. Đỗ Minh Thành uyển chuyển nói: "Tôi vẫn cảm thấy, ông phải nói rõ ràng. Nếu như cậu ta cũng thích ông, thì dĩ nhiên đó là chuyện tốt; nhưng nếu như đó chỉ là một hiểu lầm, thì ông nói rõ với cậu ta rồi sớm chọn hành động để theo đuổi. Ông thấy thế nào?" Hắn thầm kêu rên, hắn có phải là mẹ Cố Duyên Tranh đâu, mà lại lo lắng, nghi nghờ thay y vậy? Còn sợ nói trắng ra sẽ làm y tự ái nữa chứ. A a a, có phải hắn đã quá dễ dãi với y quá rồi không? Cố Duyên Tranh trầm ngâm không nói. Sáng sớm hôm nay, y vốn định nói rõ với cậu trai ấy, nhưng cậu ấy lại nói mình hiểu hết rồi, nhưng thật sự đã hiểu hay chưa? Thì bây giờ Cố Duyên Tranh cũng không xác định được, thế là lòng hơi hốt hoảng. Đỗ Minh Thành ra đòn phủ đầu, "Nếu như ông không muốn hỏi thẳng cậu ta, thì có thể dùng ít cách thăm dò thử xem." Cố Duyên Tranh động lòng, nhưng vẫn vờ như không sợ hãi hỏi: "Thăm dò thế nào?" Đỗ Minh Thành hứng thú bừng bừng nghĩ kế cho y, "Ví dụ như giả vờ thân mật với người khác ở trước mặt cậu ta này, nếu cậu ta để ý thì tức là cậu ta ghen, nếu cậu ta không phản ứng, vậy thì..." Cố Duyên Tranh bày vẻ không dao động, y nói đúng chỗ ngứa: "Minh Thành, ông cũng có từng yêu đương gì đâu, ông lấy tư cách gì dạy tôi chứ?" "Tôi chưa nói qua à? Tôi từng có ba bốn cô bạn gái đó!" Đỗ Minh Thành liều mạng cổ động y, "Tin tôi đi, đây là cách đơn giản mà đáng tin nhất đó." (Vâng! Chính xác hơn là cũ nhất trong cũ :D) Cố Duyên Tranh từ chối cho ý kiến, y bước ra khỏi phòng sách, "Ra ngoài thôi, chắc Tâm Tâm và Ngô Ưu đang sốt ruột chờ đấy." Đỗ Minh Thành đuổi kịp y, "Duyên Tranh, tôi là bạn tốt của ông, tôi không hại ông đâu!" ... Vệ Tây Lẫm ăn điểm tâm xong, đang định gọi cho cha mẹ, thì Mập Mạp mang một đầu mồ hôi chạy tới cửa. "Ai đang đuổi theo anh à?" Vệ Tây Lẫm lấy một lon đồ uống từ trong tủ lạnh ra ném cho hắn. Mập Mạp lau mồ hôi, hắn quơ quơ cái điện thoại trong tay, "Không có ai đuổi theo tôi, nhưng ngoài trời nóng quá, hôm nay chắc phải đến 40 độ đó? Một buổi sáng nay tôi nhận được năm sáu cuộc điện thoại, đều với mục đích muốn hợp tác với cậu trong [Nhịp đập âm nhạc]. Việc này không nói rõ trong điện thoại được, nên tôi phải tới đây." Vòng "Tôi sáng tác bạn hát" của [Nhịp đập âm nhạc] không giới hạn ca sĩ hợp tác với bao nhiêu người, nên một vài ca sĩ không có danh tiếng cũng để mắt tới Vệ Tây Lẫm. Họ dám chắc rằng, nếu có thể cùng lên sân khấu [Nhịp đập âm nhạc] với Vệ Tây Lẫm, thì mình sẽ nổi ngay tức thì. Ví dụ điển hình chính là La Chân Chân, không phải chỉ trong vòng một đêm, nàng đã trở thành nữ thần tuyệt nhất khảm trong lòng mười triệu fanboys mê nhạc rồi đó sao? Hình chụp nữ thần trên sân khấu bay đầy trời mạng, số người lấy hình La Chân Chân làm màn hình máy tính, điện thoại không phải là ít, và Mập Mạp cũng là một trong số đó. Vệ Tây Lẫm thản nhiên ngồi một mình trên ghế sô pha, hắn không nhanh không chậm nói: "Lần tranh giải tiếp theo của tôi sớm nhất cũng phải nửa tháng sau, nên tôi chưa nghĩ đến việc hợp tác với ai cả. Vậy có ai liên lạc với anh rồi?" Mập Mạp uống nước xong thì vào nhà bếp rửa bồ đào mà hắn mang tới. "Có La Chân Chân và hai ca sĩ mạng. Tôi nghĩ cậu mà hợp tác với La Chân Chân thêm một lần nữa thì thể nào truyền thông cũng sẽ buộc chặt hai người lại với nhau. Đó chẳng phải chuyện tốt lành gì, nên tôi từ chối thay cậu rồi." Hắn dùng ánh mắt thăm dò nhìn Vệ Tây Lẫm, ý hỏi hắn xử lý thế có thích hợp không? Vệ Tây Lẫm đồng ý gật đầu, "Ừm, tôi cũng không có ý định hợp tác với La Chân Chân nữa." Mập Mạp tiếp tục báo cáo, "Còn hai ca sĩ mạng đó thì tôi có biết đôi chút, cũng nghe thử họ hát rồi, nói chung là tạm được. Cậu có thể xem xét lại. Mà tôi có nghĩ thế này, nếu cậu quyết định hợp tác với ca sĩ nào đó, thì không thể không có tiền thù lao. Thù lao trả cho hai thứ, thứ nhất là cơ hội ló mặt mà cậu cho họ, thứ hai là bản nhạc đáng giá cao mà cậu viết ra." Vệ Tây Lẫm lần nữa gật đầu. "À, đúng rồi, còn có một người tự xưng là người đại diện của Thiệu Cẩm Thì gọi điện tới." "Thiệu Cẩm Thì?" Vệ Tây Lẫm thật sự bất ngờ. Thiệu Cẩm Thì là một nữ ca sĩ rất nổi tiếng trong nước, cô am hiểu tình ca, chỉ là hai năm nay ít khi xuất hiện ở nơi công cộng, giống như bán thoái ẩn rồi. "Phải, cô ấy hẹn cậu hát cùng." Mập Mạp vui lắm, mắt hắn híp thành hai đường thẳng luôn, "Tây Lẫm này, danh tiếng của cậu càng ngày càng lớn nha, ngay cả Thiệu Cẩm Thì cũng tìm cậu hát cùng nữa —— " Hắn chưa kịp dứt lời, thì điện thoại Vệ Tây Lẫm đã reo lên, màn hình hiển thị cuộc gọi có ba chữ "Thiệu An Nhiên". "Thiệu ca?" Một giọng nam dễ nghe truyền ra từ trong điện thoại, "Tây Lẫm, gần đây cậu thế nào?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]