Chương trước
Chương sau
...-Edit: PASS :D-...
Vệ Tây Lẫm V: Hôm nay gặp được Khương Thái Công, trong mười phút câu tám con cá. 【 Hình ảnh (cần câu câu được một con cá lớn, ở góc ảnh lộ ra một cánh tay đàn ông ) 】
Vệ Tây Lẫm đột nhiên phản ứng lại, "Ta nhớ không lầm thì, ngươi vừa nói điện thoại của ngươi hết tiền? Nhưng ta gọi được mà?"
Cố Duyên Tranh mặt không đổi sắc, nghiêm túc mà nhìn phao trên mặt hồ, "Đại khái là bạn của ta vừa gọi điện đến thì bị ngừng, phát hiện ra nên giúp ta nạp tiền."
Vệ Tây Lẫm nghi ngờ, chung quy vẫn cảm thấy có cái gì không đúng lắm, "Thật không?"
Cố Duyên Tranh mặt không đỏ tim không loạn, "Ừm."
Vệ Tây Lẫm đăng weibo xong thấy không có gì, thì tiếp tục câu cá, cầm cần câu một cách nghiêm túc, cơ mà chưa đến hai phút đã bắt đầu nhích tới nhích lui.
Cố Duyên Tranh nhìn bộ dáng như có cái gì dưới mông đó của hắn, khẽ lắc đầu.
Vệ Tây Lẫm mới một lát đã mất kiên nhẫn, chống cằm nhìn Cố Duyên Tranh câu.
"Phốc", một con cá tung lên khỏi mặt nước;
"Rào rào", lại một chú cá bị câu lên;
"Bụp", nàng cá thứ ba lên bờ;
......
"Ta cảm thấy chắc chắn là ta không cẩn thận ấn nhầm nút replay rồi." Vệ Tây Lẫm chắc chắn nói.
Cố Duyên Tranh hiểu ý hắn, cằm hếch về phía thùng nước, ý bảo hắn tự mà xem đi.
Vệ Tây Lẫm duỗi cái cổ dài, nhìn tám con cá mập ùng ục tranh không gian với nhau trong cái thùng bé tẹo, không biết nên nói cái gì cho phải.
"Câu cá yêu cầu nhẫn nại." Cố Duyên Tranh nói.
Vệ Tây Lẫm nhướng mày, ngồi trở lại trên chiếc ghế nhỏ, "Không thích."
"Vậy ngươi thích cái gì?" Cố Duyên Tranh nhìn mặt nước, làm như thuận miệng mà hỏi.
Vệ Tây Lẫm nói: "Chơi games, cưỡi ngựa, tennis, bóng rổ, du lịch một mình, leo núi cũng OK. Ngươi thì sao?"
"Ngoại trừ câu cá, cưỡi ngựa, đánh tennis, du lịch một mình, leo núi, bóng rổ đều thích." (=))) Khi anh là sói cưa...)
Sở thích của hai người gần như là giống nhau làm Vệ Tây Lẫm sửng sốt, "Trùng hợp ghê."
Cố Duyên Tranh mắt nhìn thẳng gật đầu, "Ừm, trùng hợp thật. Khi nào rảnh thì đi cùng nhau."
Cái này chính là ý Vệ Tây Lẫm rồi, hắn cười nói: "Được nha."
Lần này, thật lâu sau không có cá mắc câu. Cố Duyên Tranh thu cần câu lại.
"Không câu nữa?" Vệ Tây Lẫm hỏi.
Cố Duyên Tranh liếc mắt qua thùng nước, "Chứa không đủ."
Vệ Tây Lẫm nghẹn họng, đếm thử, tổng cộng tám con cá, có cá trắm cỏ, cũng có cá trích, cá chép, con nhỏ nhất cũng phải một cân.
"Vậy xách về thôi." Vệ Tây Lẫm khom lưng xách thùng nước.
Cố Duyên Tranh nhấc thùng cá lên trước hắn một bước, tay còn lại cầm dụng cụ câu cá.
"Đi thôi."
Vệ Tây Lẫm cầm hai băng ghế nhỏ, "Đến bên kia cân trước."
Hai người đến chỗ chiếc xe cá lớn tìm chủ nhân của nó.
"Chú Lý, giúp ta cân đám cá này với."
Một người trung niên khoảng năm mươi tuổi đi tới, nhìn thoáng qua thùng nước, lại nhìn Cố Duyên Tranh, cười tủm tỉm nói: "Ồ, mới một chốc mà đã câu được ngần này, không tồi nha. Cân cái gì mà cân? Nhà ngươi không phải có khách quý tới sao? Lấy về mà ăn luôn đi."
Hơn hai mươi cân, có thể bán được không ít tiền. Vệ Tây Lẫm đương nhiên sẽ không coi lời khách khí của người ta là thật, "Lý thúc, giúp ta cân đi mà, xong rồi ngươi vẫn không thu tiền của ta thì thôi vậy."
Bấy giờ chú Lý mới nói: "Thằng nhóc này, thật là. Được rồi, ta cân cho ngươi xem...... 21 cân ba lạng, tính hai mươi cân đi, cho chẵn."
"Cảm ơn Lý thúc, đợi chút nữa ta sẽ trả tiền."
"Được rồi, không phải chuyện to tát gì, không vội."
Vệ Tây Lẫm đi xa, Lý thúc vẫn nhìn theo.
Một thôn dân bên cạnh buồn bực hỏi: "Lão Lý, nhìn gì thế?"
"Nhìn con thứ nhà họ Vệ đấy." Lý thúc cong lưng rửa tay bằng nước hồ, "Ngươi nhìn khí chất của Vệ Tây Lẫm ấy mà xem, nhìn cách nó ăn mặc, có chỗ nào giống đứa nhỏ nông thôn? Rồi lại coi bạn của nó đấy. Người ta có xe cơ, nghe con ta bảo đấy là siêu xe nữa chứ, một chiếc vài trăm vạn! Thằng nhóc Vệ Tây Lẫm này thật là có tiền đồ, quen bạn bè cũng chẳng phải loại tầm thường."
Một thôn dân khác nghe thế, hà một hơi, cảm khái mà phụ họa, "Đúng vậy, các ngươi nói thằng nhóc đó sao tự nhiên lại có bản lĩnh như thế nhỉ? Mấy đứa khác trong thôn chúng ta chẳng so được với nó."
"Nhà họ Vệ giờ thực sự là nở mặt nở mày rồi, không biết về sau chúng ta có được thơm lây được tí nào không." Một thôn dân còn trẻ làm mặt hâm mộ.
Những người khác đều cười rộ lên.
"Nhóc con mi nghĩ đẹp quá!"
Tuy rằng không mấy người nói ra ý muốn thơm lây, nhưng trong lòng mọi người kỳ thật đều có một mong đợi như thế, sau này phải tạo quan hệ tốt với nhà họ Vệ mới được. Áp dụng phim truyền hình vào mà nói: Không chừng một khoản bé ti ti bằng đầu ngón tay của nhà họ cũng đủ để mấy người dùng đủ một năm.
Vệ Tây Lẫm và Cố Duyên Tranh về đến nhà, thì trong nhà chỉ có mình Vệ Vân Phong, đang ở trong phòng ôm laptop viết kế hoạch.
Ba Vệ trông tiệm ở trấn trên. Sau khi Vệ Tây Lẫm đưa tiền, ông lấy một phần thuê mặt tiền cửa hàng bán rau củ quả ở đấy. Giờ đang tiết Quốc khánh, là mùa thịnh vượng, có thể nhân cơ hội kiếm nhiều thêm chút tiền.
Vệ Tây Lẫm cũng không có ý nghĩ ngăn không cho ba bán hàng. Ba Vệ chưa lớn tuổi lắm, ép ông ở nhà chơi chưa chắc khiến ông thấy vui vẻ, mà có chút việc làm thì cuộc sống còn thêm phong phú.
Mẹ Vệ đến chơi nhà hàng xóm xung quanh. Hiện giờ việc vội ngoài ruộng đã vội xong rồi, có thể thanh nhàn nghỉ ngơi mấy ngày.
Vệ Trừng Trừng thì tìm đồng bọn nho nhỏ của cô bé chơi.
Vệ Tây Lẫm không quấy rầy Vệ Vân Phong, bảo Cố Duyên Tranh xem TV, còn mình cầm hai con cá đến giếng nước gϊếŧ mổ để chuẩn bị cho bữa tối. Kiếp trước hắn không cần mổ cá, vì lúc mua đã bảo người bán xử lý xong xuôi cho rồi. Nhưng bây giờ Vệ Tây Lẫm sẽ làm, lại còn phải giống như cưỡi xe nhẹ chạy đường quen nữa.
Cố Duyên Tranh ngồi ở phòng khách thấy không có gì thú vị, thì đi vào trong sân. Thấy Vệ Tây Lẫm xắn tay áo, một tay cầm dao một tay cầm cá nhanh nhẹn đưa lên đưa xuống, con cá lớn bị mổ bụng, nội tạng cùng máu loãng trôi ra đầy đất, Cố Duyên Tranh bỗng cảm thấy hắn như vậy cũng toát lên một loại ưu nhã, huyết tinh ưu nhã.
Y nhàn nhạt bình luận, "Thật tàn nhẫn."
Vệ Tây Lẫm liếc nhìn y một cái, "Ngươi không tàn nhẫn, vậy ngươi về sau đừng ăn món mặn nữa, cũng đừng ăn rau dưa gì hết. Động vật, thực vật đều là có sinh mệnh. Đúng rồi, trong không khí còn có vi sinh vật, nên về sau ngươi cũng đừng hô hấp nữa, nói không chừng một hơi thôi là hít vào vô số sinh mệnh vô tội đấy." Vệ Tây Lẫm nói đến mức chính hắn cũng không nhịn được cười.
Cố Duyên Tranh không còn gì để nói, chờ hắn mổ cá xong, thì giúp hắn vặn vòi nước. Nước trong vòi đột ngột phun ra, dòng nước chảy xuống thành vũng, bắn lên cả mặt Vệ Tây Lẫm.
Vệ Tây Lẫm dùng tay áo lau mặt một phen.
Cố Duyên Tranh vội vàng đóng vòi nước lại, trên mặt lộ ra một tia thất thố, "Xin lỗi."
Vệ Tây Lẫm không thèm để ý nói: "Không sao đâu. Đây là vòi nước cao áp, không thể vặn quá lớn."
Một chỏm tóc của hắn bị nước làm ướt nhẹp, vừa rồi động tác hắn lau mặt lại làm nó cong lên. Cố Duyên Tranh hơi hơi mỉm cười, thuận tay cầm chiếc khăn lông xanh nhạt treo trên giá áo định đưa cho hắn, nhưng lại thấy tay hắn toàn là máu, chần chờ một chút, rồi lau mặt cho hắn luôn.
Vệ Tây Lẫm thuận thế cọ cọ, nói một tiếng cảm ơn, xong lại tiếp tục công cuộc rửa cá.
Cố Duyên Tranh nhìn khăn lông vài giây rồi mới vắt trở lại.
Cầm cá vào phòng bếp, Vệ Tây Lẫm tẩy rửa cho hết mùi tanh trên tay, rồi vào trong phòng thay một bộ đồ mới, đó là một cái áo len dệt kim, từ ngực trở lên là màu lam đen, điểm những ngôi sao trắng, phía dưới là màu trắng, trông giống như rừng cây tùng phủ tuyết trắng dưới bầu trời đêm. Sợi vải len chất lượng tốt, xúc cảm mềm mại, tinh mịn bện nên cổ áo tròn đơn giản lại rộng rãi và cổ tay áo với đường nếp tinh tế, phối với áo sơ mi trắng bên trong. Trên đầu hắn còn đội một chiếc mũ len chóp có hoa văn là mê cung đen trắng. Thực ra không phải hắn cố tình sửa soạn gì, mà do làm minh tinh lâu quá tạo thành một thói quen, lúc nào cũng chú ý tới hình tượng của mình.
Cố Duyên Tranh bình luận: "Ngươi rất am hiểu cách phối đồ."
"Cảm ơn." Vệ Tây Lẫm nhận lấy lời khen của y, sắc mặt đạm nhiên, trong lòng đắc ý. Quần áo của hắn không phải là mua từ hệ thống thương thành, nhưng phối đồ theo hướng dẫn ăn mặc của hệ thống, thế nên so với phong cách mặc quần áo thông thường thì càng mới mẻ hơn, càng độc đáo hơn, đến thế rồi còn có thể không hấp dẫn con mắt người khác được sao?

"Điện thoại ngươi đâu? Ta giúp ngươi chụp ảnh."
"Được đó." Vệ Tây Lẫm cũng đang có ý này, đưa điện thoại cho hắn, đứng dưới tàng cây hồng trong sân tùy ý tạo một kiểu pose.
Cố Duyên Tranh liền chụp mấy tấm.
Vệ Tây Lẫm chọn một tấm đẹp nhất đăng lên weibo.
"Hẵng còn sớm. Đi ra ngoài một chút chứ?"
Cố Duyên Tranh gật gật đầu, cùng hắn ra khỏi cửa, đi được vài bước, thì lấy điện thoại ra, ngón tay trên màn hình nhấn vài cái.
Mới vừa đi tới cổng thôn, có người gọi điện cho Cố Duyên Tranh.
"Chuyện gì...... gấp vậy sao? Vậy giờ ta sẽ về."
Vệ Tây Lẫm dừng lại bước chân.
Cố Duyên Tranh cúp điện thoại, "Có chút việc gấp, ta phải đi ngay."
Vệ Tây Lẫm hỏi: "Xe ngươi hỏng rồi thì đi thế nào?"
"Bạn ta đã kêu taxi giúp, ở trên đường rồi, ngươi tìm người đưa ta lên trấn trên là được."
Vệ Tây Lẫm gật gật đầu, "Ta lấy xe máy đưa ngươi đi."
Cố Duyên Tranh không ý kiến gì, "Cho ta gửi lời chào tạm biệt tới hai bác nhà."
Xe máy trong nhà bị ba Vệ đi mất rồi, Vệ Tây Lẫm mượn một chiếc khác. Cố Duyên Tranh ngồi sau lưng hắn, ôm eo hắn, thế là cơ thể hắn thoắt cái cứng đờ.
"Ta sợ ngứa." Ý ngoài lời chính là ngươi mau buông tay.
Cố Duyên Tranh không buông tay, ôm càng chặt hơn, ánh mắt di chuyển thật cẩn thận nơi sườn mặt Vệ Tây Lẫm, "Đường quá xóc, ta sợ ngã mất."
Vệ Tây Lẫm đành phải một đường căng chặt vòng eo, miễn bàn có bao nhiêu khó chịu. Những chỗ hai người tiếp xúc dần nóng lên hầm hập, Vệ Tây Lẫm càng cứng ngắc hơn. May mà, khổ hình không đến mười phút là kết thúc.
Cố Duyên Tranh hình như thực sự rất vội, gật đầu với hắn xong là mau chân tới chỗ chiếc taxi dừng ở ven đường, rất nhanh đã đi xa.
Hôm nay, lão Vương rất là vui. Lão Vương chính là tài xế taxi, bọn họ lái xe, một ngày mệt sống mệt chết nhiều nhất chỉ kiếm được có mấy trăm đồng, mà ngày nào cũng phải giao cho công ty một khoản cố định là một trăm đồng. Càng miễn bàn đôi khi phải trực ca đêm, cực kì vất vả. Nhưng hôm nay vận may của lão đến rồi, sáng sớm đã có người gọi cho lão chạy đến huyện này chờ, trả hắn những hai ngàn đồng. Đưa công ty một trăm khối, hắn còn thừa một ngàn chín lận đó! Ông chủ Cố nói, ngoại trừ không thể uống rượu, với không thể rời khỏi huyện thành, thì lão làm gì cũng được. Lão Vương suиɠ sướиɠ lắm, tìm một nhà hàng nhỏ ăn bữa cơm, còn lên mạng lướt web gϊếŧ thời gian nữa, từ trước tới giờ lão có bao giờ được nhàn nhã như vậy đâu. Thật hy vọng về sau ông chủ Cố này có chuyện tốt như thế thì lại gọi cho lão.
Vệ Tây Lẫm nhìn chiếc xe biến mất, thấy buồn bã mất mát.
Gió càng lúc càng lớn, trời mỗi lúc một âm u, sợ rằng trời sắp mưa rồi, hắn trên con xe máy chạy nhanh về nhà.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.