Vệ Tây Lẫm V: Dạ tiệc thực xuất sắc. "Ta biết, đã nghe ngươi hát qua, không tồi." Nam nhân bắt tay cùng Vệ Tây Lẫm một chút, nhận thấy được trong tay lại có thêm một tờ giấy, hơi hơi kinh ngạc mà nhìn thiếu niên trước mặt. Nam nhân không tự giới thiệu làm Vệ Tây Lẫm không khỏi thất vọng, nhưng nghĩ lại cũng có thể hiểu được, người này, thân phận không bình thường, có lẽ là do xuất phát từ cẩn thận. Hai bằng hữu đi theo sau nam nhân lúc này đang ở một bên hai mặt nhìn nhau. Tình huống này là thế nào? Ánh mắt tiểu tử này nhìn Cố thiếu xem chừng cũng thật nóng bỏng nha! Đỗ Minh Thành bước nhanh vài bước, cùng Vệ Tây Lẫm bắt tay, "Xin chào! Ta kêu Đỗ Minh Thành, người này là Ngô Ưu. Các ngươi quen nhau sao?" "Gặp qua một lần." Vệ Tây Lẫm ánh mắt vẫn cứ dừng ở trên người nam nhân, "Thật ngại quá, ta hiện tại còn có tiết mục, đi trước một bước." Nhìn Vệ Tây Lẫm chạy xa rồi, Cố Duyên Tranh bước tiếp về phía trước, mở ra tờ giấy trong tay, mặt trên viết một dãy số điện thoại. Khóe miệng nhanh chóng hiện lên ý cười suиɠ sướиɠ, trước lúc Đỗ Minh Thành cùng Ngô Ưu đuổi kịp mình đã đem tờ giấy bỏ vào túi, sắc mặt nhanh chóng thay đổi, thần sắc lập tức khôi phục bình tĩnh. Đỗ Minh Thành tò mò hỏi: "Duyên Tranh, ngươi cùng tiểu tử kia quen nhau thế nào vậy?" Cố Duyên Tranh không chút để ý nói: "Ngẫu nhiên gặp qua một lần." "Phải không?" Đỗ Minh Thành nửa tin nửa ngờ, nhưng cũng không tiếp tục truy hỏi, "Chúng ta cũng đi nhanh lên đi, nhìn tiểu tử kia ăn mặc một thân như thế rõ ràng là có tiết mục. Đi qua xem một chút." "Đi." Như sợ Cố Duyên Tranh sẽ đột nhiên chạy mất, Ngô Ưu túm cánh tay lôi kéo hắn đi. Cố Duyên Tranh đẩy tay hắn ra, sải bước về phía sân khấu lớn. Đỗ Minh Thành cùng Ngô Ưu hai mặt nhìn nhau. Vừa rồi không phải Cố Duyên Tranh còn nói tiệc tối nhàm chán không muốn đi sao? ...... Lâm Đống 6 giờ rưỡi đã có mặt tại hậu trường. Người chủ trì La Chân Chân cùng Lý Dục đã diện đồ lộng lẫy đang tranh thủ thời gian học thuộc lời thoại đã soạn; hai chuyên viên trang điểm sẽ cùng mấy giáo viên nữ chuẩn bị hóa trang cho các bạn học có tiết mục; bên kia, hai nhân viên công tác đang kiểm tra thiết bị âm thanh. Lâm Đống hướng về phía La Chân Chân cười chào hỏi, "La mỹ nữ, chuẩn bị đến đâu rồi?" La Chân Chân hơi hơi mỉm cười, "Vẫn tốt." Nàng với Lâm Đống cũng không tính là quen thuộc, có chút khó hiểu. Lâm Đống phảng phất lơ đãng nói: "Tây Lẫm nhất định sẽ lại hát ca khúc do hắn sáng tác, ta còn tưởng rằng nhà trường sẽ dùng nó làm ca khúc mở màn." La Chân Chân càng buồn bực, hàm hồ nói: "Nhà trường hẳn là có dự định của họ đi." Lâm Đống nhìn nhìn cửa, lo lắng mà nói: "Hắn còn chưa có tới, sẽ không đến trễ đi? Nhạc đệm của hắn đã được đưa tới chưa?" Tuy rằng trường học cho mời dàn nhạc, nhưng ca khúc của hắn cùng Vệ Tây Lẫm đều là tự sáng tác, không có thời gian hoà thuận vui vẻ luyện tập cùng dàn nhạc, chỉ có thể tự mình mang nhạc đệm theo. "Không rõ ràng lắm." La Chân Chân đáp có lệ một câu rồi cúi đầu tiếp tục quan sát khán đài. Lâm Đống không hỏi lại. Hắn rất muốn tìm cơ hội phá hư phần nhạc đệm của Vệ Tây Lẫm, khiến hắn không thể trình diễn thuận lợi, nhưng tự mình động thủ quá mạo hiểm, vạn nhất bị phát hiện, hắn liền xong đời. Mặt khác, hậu trường quá nhiều người cũng là một vấn đề, hắn căn bản không tìm ra cơ hội. Mặc dù không cam lòng, hắn cũng chỉ quanh quẩn một lát, vẫn là rời đi, trong lòng an ủi chính mình, đêm nay là thời khắc mấu chốt, trước làm tốt việc bản thân, những thứ khác đều là thứ yếu. Lúc này, Vệ Tây Lẫm đã đến hậu trường, thời gian hiện tại là 18:55. Học sinh có tiết mục cùng các lão sư cơ bản đều tụ tập ở phía sau sân khấu. Lão sư phụ trách Lý Xuân Tú nhìn thấy Vệ Tây Lẫm xuất hiện liền thở dài nhẹ nhõm một hơi. "Vệ Tây Lẫm, may mà ngươi đến kịp a." Vệ Tây Lẫm vội vàng xin lỗi, "Lý lão sư, thực xin lỗi. Trên đường gặp được mấy fan hâm mộ nên đành trì hoãn một ít thời gian, ta hẳn là nên xuất phát sớm hơn mới phải." Lý Xuân Tú lúc trước là giám khảo vòng đầu trong tuyển chọn tiết mục biểu diễn, ấn tượng đối với hắn thực tốt nên liền cũng không để ý lắm, "Không sao, cũng may tiết mục của ngươi không phải ra trận đầu tiên." Ngay lúc này, bên ngoài vang lên tiếng nhạc, ca khúc mở màn bắt đầu rồi! Lý Xuân Tú nói: "Tạm thời những học sinh không có tiết mục có thể đi xem biểu diễn, nhớ kỹ trình tự tiết mục của bản thân, nhất định phải đến hậu trường trước đó mười phút." "Đã biết." Vệ Tây Lẫm đi theo dòng người tiến vào sảnh lớn. Mập Mạp thấy hắn, cúi thấp người chạy tới, đưa cho hắn chiếc micro màu bạc xa xỉ mà lúc trước Vệ Tây Lẫm phân phó hắn bảo quản. Sảnh lớn đã không còn chỗ ngồi, mấy bàn phía trước đều là lãnh đạo ngành giáo dục cùng khách quý, nam sĩ đều diện tây trang giày da, nữ sĩ cũng khoác những bộ váy tinh xảo. Trong đó có vài gương mặt đã xuất hiện qua trên TV. Học sinh có tiết mục được sắp xếp ngồi tại rìa hành lang, tiện cho bọn họ tùy thời rời đi. Sau khi ngồi xuống, Vệ Tây Lẫm nhìn lướt qua mấy bàn phía trước, liếc mắt một cái nhìn đến Cố Duyên Tranh ngồi ở dãy bàn thứ nhất. Nam nhân kia khí chất quá đặc biệt, cho dù là bóng dáng cũng không giống người thường, thẳng tắp như tùng, tự tin như phong, nhìn qua liền thập phần có cảm giác an toàn, cực kỳ dễ nhận biết. [002, giúp ta điều tra hắn.] Qua vài giây, trên giao diện hệ thống xuất hiện mấy dòng chữ: Tên họ: Tuổi: 26 Chiều cao: 191cm Thể trọng: 79kg Số đo ba vòng: 108/84/96 { :3 } 002 giải thích nói: [Tra không được tin tức của hắn, chỉ có thể rà quét ra mấy thứ này.] Liền khi số đo ba vòng đều rà quét ra tới...... Đây chính là khuôn dáng của người mẫu a! Vệ Tây Lẫm liếm liếm môi, dùng ngón trỏ gãi gãi mặt, nhìn ót Cố Duyên Tranh, như có điều suy nghĩ, [Xem ra thân phận của hắn phi thường không bình thường...] Đột nhiên, Cố Duyên Tranh quay đầu lại vừa lúc chạm phải ánh mắt Vệ Tây Lẫm. Vệ Tây Lẫm gật đầu cười nhạt với hắn. Cố Duyên Tranh nhanh chóng quay đầu lại. Điệu múa kết thúc, La Chân Chân thân mặc một bộ lễ phục dạ hội màu sa mạc cùng hội trưởng Hội học sinh nam sinh Lý Dục thân mặc tây trang màu đen soái khí mười phần vẻ mặt mỉm cười bước lên sân khấu, cả hai cùng mở miệng cất lời, lời nói chứa đầy cảm tình. "Kính chúc các quý vị lãnh đạo, các vị khách quý, các bạn cùng trường thân mến, các bằng hữu đang ngồi xem, chúc mọi người buổi tối tốt lành! Hoan nghênh mọi người đến với buổi lễ kỷ niệm 60 năm ngày thành lập trường cao trung Học Hải tại tiệc tối ngày hôm nay!" La Chân Chân ngay cả thanh âm lẫn biểu cảm đều rất phong phú, "60 năm trước ngày 18 tháng 10, hiệu trưởng đời thứ nhất của trường trung học Học Hải......" Hai vị chủ trì lại nói gì đó, Vệ Tây Lẫm hoàn toàn không chú ý, luôn nhìn chằm chằm vào ót Cố Duyên Tranh, hy vọng hắn có thể quay đầu lại một lần nữa. {mê zai quá thể :v } Ngô Ưu chú ý tới tư thế của Cố Duyên Tranh có chút cứng đờ, buồn bực hỏi: "Làm sao vậy? Rút gân?" Đỗ Minh Thành như nhận ra cái gì mà quay đầu lại nhìn nhìn, buồn cười thấp giọng trêu ghẹo Cố Duyên Tranh, "Không thể nào? Cố thiếu ngươi từ trước đến nay dù Thái Sơn có sập trước mặt cũng không đổi sắc lại cư nhiên sẽ bị người nhìn đến không được tự nhiên?" "Ngươi không nói lời nào cũng không ai nói ngươi là người câm." Cố Duyên Tranh lấy tờ đơn giới thiệu trình tự tiết mục trong tay hắn. Đây là vừa rồi có người thuộc Hội học sinh phát cho các vị khách quý. Vệ Tây Lẫm lấy di động ra lướt Weibo, nhìn đến dòng trạng thái Weibo "Đối với một soái ca mà nói, việc bi thảm nhất trên thế giới nhất không gì hơn là gặp được một người càng soái hơn so với hắn." vừa đăng ngày trước hiện đã có mấy trăm bình luận. Trợn mắt: Không soái bằng ngươi. Du Du Ngư: Đây là loại phân vượn gì a, nam thần không khóc nha. Cười thiên hạ: Quả nhiên, soái ca ngay cả bóng dáng cũng soái hơn người khác. Bầu trời quang đãng: Nam thần, liền tính hắn có soái hơn nữa, chúng ta vẫn là thích ngươi! Bay về phía vũ trụ: Người này ai a? Không quen biết. Ta yêu Vệ Tây Lẫm: Nam thần, ta tới xem tiệc tối kỷ niệm ngày thành lập trường của các ngươi. Ngươi ở đâu? Fan não tàn: Nam thần, ngươi biểu diễn tiết mục gì vậy? Là tiết mục thứ mấy lên sân khấu? Diệp Quang Huy: Ta có chút khẩn trương. Các ngươi đều không khẩn trương sao? @ Vệ Tây Lẫm @ Bay về phía vũ trụ Vệ Tây Lẫm cười cười, chọn mấy cái bình luận rồi trả lời lại. Ánh mắt Lâm Đống lướt qua khu vực khách quý ở phía khán đài tìm tòi một lát, tìm được Cố Duyên Tranh, hai mắt sáng ngời. Vị kia chính là Cố thiếu, hắn quả nhiên tới! "Kế tiếp xin mời quý vị thưởng thức tiểu phẩm [Bán nạng]!" Trên màn hình lớn hiện ra mấy dòng chữ to: Biên kịch: Vệ Tây Lẫm Đạo diễn: Vệ Tây Lẫm Biểu diễn: Lớp hai năm hai nhóm Diệp Quang Huy, Lý Văn Bách, Trịnh Nguy "Ai nha?" Đỗ Minh Thành mắt sắc, chỉ vào màn hình lớn nói, "Duyên Tranh, ngươi xem, tiểu phẩm này là Vệ Tây Lẫm biên đạo." "Có điểm ý tứ." Ngô Ưu cũng có điểm hứng thú. Lúc này, một người đuổi theo một người khác lên đài. "Ai, đại lừa đảo, đại lừa đảo!" Người xem liếc mắt một cái nhìn ra người phụ nữ kia là một nam sinh sắm vai, trên mặt cố tình bôi má hồng, so cùng mông con khỉ tựa như cũng không khác mấy, tức khắc cười vang, vỗ tay như nước. Vệ Tây Lẫm cũng nhịn không được cười rộ lên. Trịnh Nguy tính cách hoạt bát, lúc giả nữ nhân phải oẳn tù xì thua nên đi ra ngoài, hiệu quả gây hài lại phi thường tốt. Lý Văn Bách: "Kêu đại lừa đảo cái gì chứ, hôm nay ta còn phải bán những mặt hàng này, đừng gọi nghệ danh của ta được hay không?" Trịnh Nguy: "Vậy kêu ba đứa nhỏ nha." Lý Văn Bách: "Ừm." Trịnh Nguy: "Ta muốn nói cái nạng này cũng đừng bán nha!" Lý Văn Bách: "Bởi vì sao?" Trịnh Nguy: "Này ngươi nhìn xem người đi đường đều là chân cẳng tốt, ai mua cái loại hàng này của ngươi a?" Lý Văn Bách: "Ngươi vô nghĩa, không bán. Để làm mấy cái nạng này vừa phải tốn công vừa tốn sức, một ngày một đêm không ngủ, không bán không cần bồi thường sao?" Trịnh Nguy: "Ai ya, này kia người đi đường đều là chân tốt giò tốt, có thể bán đi ra ngoài sao?" Lý Văn Bách: "Ngươi còn không hiểu rõ ta sao? Còn bày đặt kêu ta đại lừa đảo a. Ta có thể lừa chính biến thành tà, có thể đem người ỉu xìu lừa thành hài hước, có thể đem người sắc sảo lừa thành ngây ngô, có thể đem vợ chồng son tình cảm hôm qua còn mặn nồng hôm nay liền ly hôn. Hôm nay bán nạng, một đôi chân khỏe mạnh ta cũng có thể lừa cho nó què!" "Ha ha ha ha......" 12 phút tiểu phẩm, khán giả cơ hồ liền cười 12 phút. Cố Duyên Tranh khóe miệng nâng lên một tia ý cười. La Chân Chân chầm chậm đi ra, "Tiểu phẩm phi thường xuất sắc, cảm ơn các vị đồng học đã đem đến tiểu phẩm. Bất quá, ở trong sinh hoạt chúng ta thế nhưng đừng học những chiêu lừa đảo này nhé. Nếu như tất cả mọi người đều đã nghe 'Trên đời chỉ có mẹ tốt' mà lớn lên, hôm nay lại có người muốn ca một bài hận mẹ, đây là có chuyện gì xảy ra? Thỉnh thưởng thức ca khúc 'Mẹ'. Hoan nghênh bạn học Lâm Đống!" Trang phục Lâm Đống là do chuyên gia chuẩn bị, nơi nơi đều lộ ra vẻ tinh tế, tóc chải vuốt đến thuận lợi chỉnh tề, áo thun trắng áo khoác màu lam, trên cổ quấn khăn quàng cổ trắng đen, tràn ngập hơi thở thanh xuân. Trước sân khấu thấp thoáng ánh đèn gậy huỳnh quang trên tay fan của Lâm Đống. Lâm Đống híp mắt, xuất thần bắt đầu hát: "Có một đoạn thời gian rất dài, Ta hận mẹ ta, Hận người bắt ta học vẽ tranh, Hận người bắt ta luyện thư pháp, Hận người cấm không được làm này không được làm kia, Hận người chỉ khen con nhà người ta, Còn nhớ rõ, Lúc ấy mẹ ta biểu tình thật xấu hổ, Trong ánh mắt người có con chăng, .... Lại đã quên, Khi ta còn nhỏ là mẹ dắt ta về nhà, Là mẹ vì ta ngăn chở gió tuyết, Là mẹ giúp ta xóa vết sẹo lòng, Là mẹ giúp ta làm một mầm cây hạnh phúc mà lớn lên, Ra là, Diễn mặt đỏ chính là ba ba, Diễn mặt trắng chính là mẹ, Mẹ của con ơi, hiện giờ con trai đã lớn lên rồi." (Trong kinh kịch TQ mặt nạ đỏ thể hiện tính cách trung liệt, dũng cảm, chính nghĩa; mặt nạ trắng là nhân vật gian trá, độc ác; có thể hiểu chính diện và phản diện) Này lời bài hát được viết xác thật không tồi, phần trước nghe như vô tâm vô phế nhẹ nhàng nghịch ngợm, phần sau lại giản dị trầm trọng, so sánh hai phần khác nhau rõ ràng càng khiến bài ca cảm động. Một bài hát này ca xong, khán giả đều nhiệt tình mà vỗ tay, còn có người lặng lẽ lau đi lệ nơi khóe mắt. Lâm Đống theo bản năng nhìn về phía Cố Duyên Tranh, lại phát hiện hắn chính là đang nghiêng đầu nói chuyện cùng người bên cạnh, tựa hồ chưa hề nghe qua hắn ca. Sắc mặt hắn trắng nhợt, nhưng vẫn cố ổn định cảm xúc, trấn định xuống đài. Vương Phi Vũ ngồi sau Vệ Tây Lẫm, đứng ngồi không yên, "Lại thêm ba tiết mục nữa chính là tiểu phẩm của chúng ta, ta có chút lo lắng." Dương Vân Chí bình tĩnh nói: "Có gì cần lo lắng?" Hương Tiểu Ngải kiêu ngạo phụ họa, "Đúng đó! Ta không lo lắng chút nào." Vệ Tây Lẫm trấn an nói: "Không cần lo. Thật sự nếu không có biện pháp mà nói, ngươi hãy tưởng tượng phía dưới có một người nào đó quen thuộc với ngươi, coi như là chỉ diễn cho một mình người đó xem." Hai mắt Vương Phi Vũ sáng ngời, "Tưởng tượng như vậy hình như thật sự sẽ không còn lo lắng, vừa lúc hôm nay bà của ta cũng tới." Thời gian để ba tiết mục trôi qua bất quá cũng chỉ mười mấy phút, Vương Phi Vũ cùng Dương Vân Chí ngồi một lát liền đi hậu trường chuẩn bị. Lúc này Đỗ Minh Thành lại chú ý tới tiểu phẩm [Đỡ không đỡ] biên kịch lại là Vệ Tây Lẫm, ngạc nhiên nói: "Nga, vẫn là cái tài tử kia."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]