Tô Triết sau khi nghe Lạc Tiểu nói vậy liếc nhìn xung quanh thì thấy một cạp hàng đã bị phá hủy gần hết, mồ hôi lạnh sau lưng hắn không ngừng chảy xuống, hắn nói:
"Chuyện này Dương thiếu thật sự ta không liên quan "
"Ồ thật sao?hình như lúc nãy ta nghe thấy ngươi nói rằng nếu ta ra mặt chỉ bẻ gãy hai tay ta"Lạc Tiêu nghe Tô Triết nói vậy giọng giả vờ ngạc nhiên nói.
Tô Triết nghe Lạc Tiêu nói như vậy chân như mềm nhũn ra,cảm giác hắn đứng có cảm giác lảo đảo.
Hắn gượng cười nói:"chuyện này Dương thiếu thật ra ta không biết đấy là ngài "
"Ngươi nói vậy nếu là người khác thì sẽ làm vậy "Lạc Tiêu tức giận nói.
"À mà ta quên mất hình như ngươi đợt trước chặn đánh ra ngươi tính sao?".
Nghe Lạc Tiêu nói vậy hắn liếc mắt nhìn tên lưu manh bị đánh ra xa tầm 4-5 m đang nằm co quắp trên mặt đất, hắn hận, hận tên lưu manh gây sự với ai không gây sự lại gây sự với Lạc Tiêu,không những giờ làm cho Lạc Tiêu giận lại còn làm Lạc Tiêu nhớ lại chuyện đợt trước.
Hắn gượng cười nói:"cái này Dương thiếu không biết ta phải làm gì Dương thiếu mới bỏ qua".
Lạc Tiêu nghe vậy mỉm cười:"muốn ta bỏ qua thì đúng thật là không phải không có cách "
Dừng một tí suy nghĩ Lạc Tiêu lại nói:"ngươi cùng đàn em của ngươi quỳ xuống lạy ta 3 cái, xong bỏ lại đây 10 vạn tiền bồi thường không quá đáng chứ "
Tô Triết nghe vậy mắt sáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-thang-cap-toan-nang/2078397/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.