Edit: Tiểu Khê
Thím Thôi nhìn qua liền thấy Đường Dịch, trông hắn mang theo bao lớn bao nhỏ lên xe, mắt liền híp lại, lòng liền nảy ra dự định.
"Đường Dịch", thím Thôi gọi: "Lại đây nè, ngồi đây, ở đây còn chỗ."
Đường Dịch đáp một tiếng rồi mang đồ ngồi vào, mặc dù chỗ này cũng cấm kỵ nam nữ gần nhau, nhưng thanh niên hai mươi tuổi với một bà thím năm mươi tuổi thì không để ý nhiều như vậy.
Thím Thôi nhìn Đường Dịch nay đã thành tài, thân thể trông cũng khỏe mạnh hơn rất nhiều, trong lòng thầm vui, lại trông thấy bao lớn bao nhỏ bên cạnh liền biết những đồn đại trong thôn gần đây không phải giả, người này thật sự ăn năn nỗ lực bắt đầu cuộc sống mới.
"Thím nói này Đường Dịch, những cái này ngươi mua là gì vậy?" Thím Thôi hỏi.
Đường Dịch trả lời nói: "Một ít bột mì và mấy miếng bông mua về làm chăn thôi."
Thím Thôi sờ sờ trên miệng túi nhỏ, cảm thấy nhẵn mịn liền kinh ngạc hỏi: "Là bột mì trắng hả?"
Đường Dịch cười đáp: "Đúng vậy, mua một ít về ăn cho đỡ thèm ấy mà. "
Lòng thím Thôi liền gõ bàn tính, quả nhiên Đường Dịch này có bản lĩnh, mới qua mấy ngày thôi đã ăn bột mì trắng rồi, cái điều kiện sinh hoạt này tính ra cũng thuộc diện khá ở trong thôn. Mắt bà đảo quanh, đoán do Đường Dịch tính sổ sách kiếm ra tiền, biết tính sổ sách thì không phải bản lĩnh mà người bình thường có thể có được, lập tức nâng địa vị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-thang-cap-cai-tao-phu-nhi-dai/2002916/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.