Đúng là bánh xốp của nhà xưởng sản xuất, một tiểu thương đang ra sức lớn tiếng mời mọc, còn có không ít người lại gần để xem, để mua, nhìn sơ qua có vẻ bán rất được. Đúng lúc bên cạnh có người hỏi giá, Ôn Ngôn nghiêng tai lắng nghe, thế mà cao hơn giá của họ bán gấp ba lần, dù cao như vậy cũng có rất nhiều người không chút do dự nào bỏ tiền để mua, Ôn Ngôn nhìn mà ngạc nhiên mở to hai mắt.
Đi ra khỏi đám người, Ôn Ngôn le lưỡi nói: "Không ngờ đắt như vậy, người trong huyện thành đều là người có tiền mà!"
Đường Dịch cũng đồng cảm: "Đúng vậy, chúng ta ở trong thôn hay trên trấn đều được xem sống tốt rồi, ở đây thì không đáng nhắc tới, bây giờ nghĩ đến những tính toán ở trong thôn thì ở đây chẳng đáng để mắt tới."
Ôn Ngôn gật đầu: "Đúng vậy, vẫn phải nhìn nhiều hơn, có tầm nhìn rộng hơn, suy nghĩ mới có thể được mở rộng ra."
Đường Dịch xoa xoa đầu y: "Phu lang nói rất có đạo lý."
Ôn Ngôn xấu hổ né khỏi tay hắn, hai người chơi đã một hồi lâu mới quay về lữ quán.
Đêm đó hai người đều vẫn hưng phấn nên líu la líu ríu nói rất lâu, không biết đến mấy giờ mới mơ màng thiếp đi, sáng hôm sau xuống dưới lâu ăn sáng vừa hay gặp được mấy người thiếu niên đảm bảo lẫn nhau.
Đường Dịch chào hỏi, giới thiệu Ôn Ngôn với mấy người thiếu niên, mọi người chào hỏi lẫn nhau sau đó cùng nhau ghép bàn ăn sáng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-thang-cap-cai-tao-phu-nhi-dai/2002875/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.