Anh ta thở phào nhẹ nhõm. Hôm trước dụ được bố mình tới, bố anh ta còn định không đưa tiền, thế mà tổng giám đốc Lâu chỉ nói vài câu, tiền lại tự động rút ra!
Nhớ lại chuyện đó, anh ta cười như nở hoa.
Đám học viên nhìn mà từng thấy phiền, giờ lại thấy thân thiện lạ thường.
"Ăn ngon đúng không? Ăn nhiều vào nhé!"
Anh ta còn quay sang vỗ vai Trần Nhiễm: "Đầu bếp mấy nay vất vả rồi, để tôi lấy cơm cho, cô ngồi xuống ăn chút đi!"
Đầu bếp này cũng không thể tha được! Nếu không phải cô nấu cơm ngon như vậy, anh ta cũng sẽ không bị ép phải ra ngoài làm thuê để kiếm tiền mua rau!
Nhưng vừa chạm tay vào vai Trần Nhiễm, không khí trong phòng đột nhiên thay đổi.
Ông cụ Trình như cao thêm hai mươi phân, khí thế sắc lạnh lan ra.
Mọi người liếc mắt trao đổi, rồi lại giả vờ như không có gì xảy ra.
Trần Nhiễm ném cho Phương Triết cái muỗng, rồi tự mình ra xếp hàng. Mọi người lặng lẽ đẩy cô lên đầu tiên.
Phương Triết tức tối.
Khi múc cơm cho Trần Nhiễm, anh ta chỉ múc nửa khẩu phần.
Người kế tiếp là Mễ Thành Chí.
Phương Triết nhớ tới chuyện hôm trước bị cướp miếng cà tím kẹp, nên múc cho anh ta ít xíu.
Nhưng rồi, Phương Triết c.h.ế.t đứng. Từng người một, sau khi nhận khay cơm, lại lặng lẽ san bớt cơm của mình cho Trần Nhiễm.
Không chỉ Mễ Thành Chí...
Khay cơm vốn vơi giờ lại đầy lên như núi.
Phương Triết tròn mắt.
Bình thường giành nhau từng miếng, sao giờ lại hào phóng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-than-bep-nhung-thuc-te-lai-lam-cong/5044811/chuong-257.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.