Nhân lúc mọi người ban đầu đều tranh lấy đồ ăn thì tiểu hoà thượng Thiếu Lâm, hòa thượng lập tức gắp một viên thịt viên chay về!
Viên thịt viên chay này làm ra gần như y như thật, từ bên ngoài có thể nhìn thấy từng hạt từng hạt thịt nạc thịt mỡ, trên đỉnh có màu vàng tươi của gạch cua, còn mơ hồ ngửi thấy mùi vị canh gà cực kỳ tươi ngon.
Hòa thượng to gan cắn một miếng!
Một miếng cắn xuống, thậm chí hòa thượng có chút mơ màng.
Đây thực sự là món chay sao? Hòa thượng lên núi từ khi còn rất nhỏ, chưa bao giờ được nếm mùi vị như vậy.
Tươi ngon đến cực điểm!
Các sư phụ trong chùa rảnh rỗi, cũng sẽ làm chút thịt chay cho họ ăn. Nhưng đa phần đều có thể ăn ra vị nấm vị đậu, làm sao có vị thơm ngon thuần khiết như vậy chứ?
Đầu óc hòa thượng trống rỗng trong khoảnh khắc, nhát tiếp theo liền hung hăng cắn vào một miếng lớn!
Màn hình rộn ràng hẳn lên.
"Vị sư phụ đầu trọc này ăn kinh quá vậy? Gắp một miếng Đầu Sư Tử to như thế mà hai miếng đã hết? Coi chừng nghẹn đó!"
"Cái này không phải làm bằng thịt đó chứ, sao mà dụ được tiểu hòa thượng thèm vậy?"
"Xem giành thức ăn vẫn là thú vị nhất!"
Cô Cao vội vàng móc tờ phao mà Trần Nhiễm đưa cho ra giải thích, sợ rằng thanh danh của Thiếu Lâm sẽ bị hủy hoại tại võ quán:
"Món Đầu Sư Tử này được chế biến công phu từ nấm hầu thủ, đậu phụ, nấm hương, phần gạch cua trên đỉnh là lòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-than-bep-nhung-thuc-te-lai-lam-cong/5044788/chuong-234.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.