Thầy giáo Trịnh cau mày: "Sao đứng xa thế? Đừng lo, võ quán sẽ không để học viên mới chịu trận đâu. Hôm nay cho tất cả nghỉ ngơi một buổi nhé…”
Anh ấy quay đầu nhìn về phía Đường Dương, anh ấy phát hiện sắc mặt của Đường Dương không ổn chút nào.
Tuy nhiên, thầy giáo Trịnh cũng không nghĩ nhiều. Trong tình huống rối ren thế này, việc Đường Dương hơi căng thẳng cũng là chuyện bình thường.
“Đường Dương này, em có nghĩ nên cho các học viên mới tạm nghỉ không? Dù gì chuyện võ quán mấy ngày nay hơi lớn, để họ ở lại e không tiện.”
“À, còn đầu bếp Trần nữa… Dù cô ấy đang ở nhờ, nhưng cũng không phải người của võ quán. Hay là mấy ngày này cho cô ấy nghỉ phép ra ngoài chơi cho thoải mái?”
Anh ấy vừa nói xong, đã thấy Đường Dương hít sâu một hơi, chậm rãi đặt mấy tấm thiệp xuống bàn.
Lúc này, Đường Dương bất chợt nhớ lại cảnh cô Vương hôm nọ ú ớ không nói rõ được chuyện gì.
Đáng giận thật! Luyện đứng tấn thêm một tiếng rưỡi mà vẫn chưa đủ sao? Phải chi bắt họ đứng nguyên đêm mới vừa!
Cô Vương vốn dịu dàng nhã nhặn, vừa chạm phải ánh nhìn lạnh như băng của Đường Dương liền nổi hết da gà. Lần đầu tiên trong đời bà ấy muốn… chạy trốn cho lẹ.
"Đường Dương, em nói gì đi chứ!”
Cảm thấy sư huynh Trịnh bắt đầu lo lắng, Đường Dương cuối cùng cũng thở mạnh một cái rồi ném mấy tấm thiệp xuống bàn.
“Cho Trần Nhiễm nghỉ phép? Cho cô ấy nghỉ phép thì còn đánh đ.ấ.m
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-than-bep-nhung-thuc-te-lai-lam-cong/5044779/chuong-225.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.