Nhưng rồi, nhớ đến bát cháo gà giản dị mà ngon khó quên ấy, ông ấy hít sâu một hơi, bước về phía cửa võ quán.
Chử Nam sợ hãi kéo ông ấy lại: “Ông Vương! Nghĩ lại đi! Nghĩ lại đi!”
Nhiếp ảnh gia cũng giữ chặt: “Từ từ đã! Coi thêm đã!”
Anh ta thì thầm than thở với Chử Nam: “Trần Nhiễm dạo này bị ảnh hưởng ghê rồi, nhà ma còn đỡ, giờ chơi chiêu lôi tụi mình vào võ quán thế này thì hơi ác đó…”
Hai người ra sức kéo Vương Chiêu Sơn đang muốn gõ cửa lại, sợ ông ấy bị bát cháo gà làm mờ lý trí, lao vào gọi cửa rồi bị người ta quật cho gãy xương.
Vương Chiêu Sơn giãy giụa: “Để tôi vào hỏi! Hỏi chút thôi! Với lại họ là học viên chuyên nghiệp, đâu phải cứ gọi cửa là đánh mình liền. Mà các cậu tưởng loại võ quán này muốn vào là vào được chắc? Họ đâu có nhận người dễ vậy?”
Vương Chiêu Sơn, người đã từng tập Kim Cương Công nên hiểu rõ hơn hai người kia về giới võ.
Trong sân, Đường Dương đã thấy nhóm người này từ sớm. Nhưng vì không thích chiếc máy quay cồng kềnh mà anh nhiếp ảnh gia mang theo, nên cô ấy không chủ động ra hỏi.
Lúc này, cuối cùng Vương Chiêu Sơn cũng giãy giụa đến trước cửa, rồi gõ cửa. Đường Dương chắp tay sau lưng, thong thả thả bước ra, hỏi qua hàng rào: “Có việc gì đó?”
Đường Dương luyện võ lâu năm, da dẻ săn chắc, nhìn không rõ tuổi, nhưng lại toát ra một vẻ nghiêm túc khó gần.
Bị ánh mắt của cô ấy nhìn chằm chằm,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-than-bep-nhung-thuc-te-lai-lam-cong/5044767/chuong-213.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.