Ngô Siêu Mỹ thở dài.
Bà ấy không muốn gọi cháu gái nữa, liền hỏi một người trẻ tuổi duy nhất trong danh bạ, là một biên đạo đài truyền hình trước đây từng liên lạc với bà ấy mấy lần.
"Tiểu Triệu, cháu có thể dạy bà, làm thế nào để gửi tin nhắn cho người khác trên app Zhihu không? Bà muốn hỏi cậu ta vấn đề này."
Tiểu Triệu ở đầu dây bên kia vô cùng nhiệt tình trả lời Ngô Siêu Mỹ, hai người loay hoay mười mấy phút, cuối cùng cũng gửi được tin nhắn riêng đi.
Trước khi kết thúc cuộc trò chuyện, Tiểu Triệu không nhịn được lại hỏi một lần: "Bà Ngô, chương trình tạp kỹ mà trước đây đã hỏi bà, bà suy nghĩ lại xem?"
"Tuy là mời bà làm khách mời bình luận, nhưng chương trình của chúng ta không có kịch bản, bà có thể thoải mái phát biểu!"
Ngô Siêu Mỹ lại muốn từ chối theo thói quen, nhưng ngay lúc ngón tay sắp buông ra, bà ấylại nhấn hủy.
Có phải, bà ấy cũng nên làm chút nỗ lực cho việc này không? Bà Ngô tóc bạc trắng nhớ lại những câu đã ghi chép lại mà năm đó khi xuống nông thôn, ngày nào cũng phải học thuộc lòng.
"... Thành quả đấu tranh trong quá khứ rất ít, nguyên nhân cơ bản chính là vì không thể đoàn kết những người bạn thật sự, để tấn công kẻ thù thật sự..."
Đoàn kết những người bạn thật sự, tấn công kẻ thù thật sự.
Kẻ thù của bà ấy là ai?
Không phải là những nhà hàng quán ăn có làm ăn phát đạt hơn bà ấy, không phải là những đầu bếp có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-than-bep-nhung-thuc-te-lai-lam-cong/5044752/chuong-198.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.