“Món Đầu Sư Tử này không phải kiểu ngoài quán cho bột mì vô cho nhanh đâu… Thịt phải được đập ít nhất nửa tiếng mới lên gân được như vậy.”
Cậu sinh viên có chút thòm thèm l.i.ế.m môi, ánh mắt vẫn dán bốt vào viên Đầu Sư Tử của Vương Chiêu Sơn: "Bác không ăn thì cho cháu!"
Vương Chiêu Sơn chẳng nói chẳng rằng, nuốt gọn nửa viên còn lại: “Xong rồi! Đi thôi, chúng ta đến điểm giải đố tiếp theo!”
Hai người liếc mắt nhìn nhau, không buồn giải đố ở trạm hiện tại nữa, quay ngoắt đi về hướng khác.
Vừa đi, Vương Chiêu Sơn vừa lén lút nhắn trong nhóm bốt: “Sao rồi, mọi người có ai ăn thử viên thịt chưa?”
Bên nhóm của cô Vương và Cơ Du giải đố rất cẩn trọng, họ dùng kế nhốt ma nữ vào từ đường, rồi mới thong thả đi ăn.
Cô Vương nhắn lại chậm rãi: "Vừa mới ăn xong."
Thấy Cơ Du khó hiểu nhìn mình, bà ấy giải thích: “Nếu không ngon, ông ấy đã chê ầm lên rồi. Bây giờ lại đi hỏi ngược như thế, chứng tỏ ngon quá nên muốn dòm ngó phần của người khác.”
Cơ Du như bừng tỉnh, thầm nghĩ: Đi theo cô Vương đúng là học được khối thứ.
Còn nhóm của Ớt Xanh và anh chàng qua đường thì khỏi nói, không buồn trả lời tin nhắn. Đã nhốt ông Hứa, ông chú đeo đầy dây xích vào rừng, rồi mỗi người ôm một bát, ăn say sưa.
Vừa ăn một miếng, anh trai Ớt Xanh đã tròn mắt.
Anh ta đến đây là để bóc phốt, nào ngờ món Đầu Sư Tử này lại ngon đến không tưởng, thậm chí còn ngon
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-than-bep-nhung-thuc-te-lai-lam-cong/5044727/chuong-173.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.