Anh trai Ớt Xanh cũng góp lời trong nhóm. Trường anh ta không xa thôn Tiền Đường, nhưng gia đình anh lại không phải dân gốc ở đó nên chẳng có họ hàng nào để dựa vào mà chen chân vào mâm cỗ.
"Tính ra như vậy, chị Trần Nhiễm đi làm thuê khắp nơi, ngược lại đối với tôi còn khá có lợi. Nếu có một ngày chị ấy thật sự mở nhà hàng, chắc phải xếp hàng cả năm.”
"Đúng vậy, trước đây tôi từng đặt chỗ một nhà hàng của đầu bếp nổi tiếng, phải canh chỗ ba ngày mới đặt được!"
"Đầu bếp nổi tiếng? Còn có thứ này sao? Tôi chỉ nghe nói qua Michelin, danh sách đầu bếp nổi tiếng gần như có thể coi là Michelin mấy sao?"
Thật ra, với phần lớn thực khách trong nước, danh sách “đầu bếp nổi tiếng” vẫn chưa quen thuộc bằng Michelin – phần vì ít quảng bá, phần vì không được truyền thông rót tiền mạnh như Michelin.
Đặc biệt là khi nhà họ Trần nhận làm đại lý cho Michelin ở trong nước, họ đã chi cả đống tiền quảng cáo để đưa một lúc mười nhà hàng đạt ba sao, gây tiếng vang lớn.
“Michelin là gì chứ? Món ăn của người Trung mình, tất nhiên phải xem bảng đầu bếp nổi tiếng rồi!”
Người nói câu đó là Trương Tường Linh – một tín đồ ẩm thực có kha khá hiểu biết về chuyện ăn uống.
"Mọi người không phát hiện ra sao, mười nhà hàng ba sao mà Michelin công bố ở trong nước đợt trước, gần như đều là món ăn sáng tạo gì đó hoặc là nhà hàng nổi tiếng trên mạng gì đó..."
“Chuẩn luôn, vừa nhìn cách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-than-bep-nhung-thuc-te-lai-lam-cong/5044704/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.