Chương trước
Chương sau
Sáng sớm, ba người Hưng mang hành lý ra ngoài.

Hưng vung tay ném cả ba túi hành lý vào trong nhẫn không gian, khiến hai nữ triệt để im lặng. Hiện tại, hai nàng đã không còn gì ngạc nhiên nữa rồi, tình lang của hai nàng có thể đồng tu Đấu - Pháp, lại còn có thể luyện ra dược phẩm tỷ lệ 6 phần, vậy nhẫn không gian thì có gì lạ đây?

“Chúng ta nên đi đâu đây?”

Hưng hỏi; hắn hoàn toàn không biết bản đồ thế giới.

“Trước mắt có lẽ nên đi Thương Vân thành. Ở đó không quá đông người, xung quanh lại là rừng rậm, thuận tiện săn bắt linh thú cũng như hái thảo dược. Chúng ta ở đó một thời gian rồi tiếp tục đổi chỗ ở.”

Uyên suy nghĩ một chút nói ra.

“Ừm, nghe có lý đó.”

Hương cũng gật đầu tán đồng.

“Vậy chúng ta đi.”

Nếu hai nàng đã không bàn ra, vậy Hưng cũng không có gì để phản bác.

Hai nữ lập tức xách Hưng lên bay đi, không để lại dấu vết nào để gia tộc hai nàng theo đuôi. Thế nhưng sau một thời gian chắc chắn bọn họ sẽ bắt được phong thanh mà tìm đến gây sự, nên trong tương lai cả ba người sẽ phải liên tục đi đây đó, thậm chí rời khỏi Nam bộ.

Ba người bay đến trưa thì dừng lại bên một con suối nghỉ ngơi ăn trưa. Hưng xung phong đảm nhiệm đi săn linh thú về làm thịt nướng nên hai nàng cũng không có tranh giành gì.

Có điều, vì tò mò mà cả hai cùng lén đi theo nhìn xem Hưng đánh đấm thế nào.

Kết quả là hai nữ bị hắn làm cho hoa cả mắt, cách chiến đấu của tình nhân các nàng quả thật rất bá đạo. Lúc thì hắn dùng thuật phong ấn “đóng gói” đấu thú rồi ném Hỏa Cầu đến khi giết được nó mới thôi, lúc khác thì hắn lại trực tiếp nhảy tới mà đấm đá cho linh thú toàn thân bại liệt.

Hơn nữa, hai nàng còn thấy được thủ đoạn “man rợ” nuốt sống thú đan của hắn, làm các nàng suýt nữa la toáng lên nhảy ra, sợ hắn bạo thể mà chết. Có điều, hắn nuốt cái ực xuống liền không xảy ra chuyện gì nữa, mà khí tức của hắn còn có chút tăng mạnh hơn.

Sau đó, Hưng cắt những phần thịt linh thú ăn được bỏ vào túi không gian, cũng không quên kiểm tra xem hệ thống đã nhặt được gì cho hắn. Đáng tiếc, ngoài mấy vật phẩm để luyện Tinh Thiết và tăng chút xíu may mắn cho người cầm ra thì không có gì đáng giá nữa.

Tiếp theo, hai nàng lại nhìn thấy trò xiếc nuốt sống tinh hoa thảo dược của Hưng, lại bị dọa muốn nhảy lên tập hai, nhưng mà cuối cùng thì hắn cũng bình an vô sự, không có bạo thể.

Trong khí đó, tiếng hệ thống liên tục vang lên trong đầu Hưng:

- Điểm tu luyện +2

- Tiến độ: 22/60

- Điểm tu luyện +2

- Tiến độ: 24/60

...

- Tiến độ: 30/60

Đến đây thì hắn không ăn thêm tinh hoa và thú đan nữa, lấy thịt linh thú xong lập tức lên đường trở về nơi dựng trại. Hai nữ cũng nhanh chân chạy về trước, không để hắn phát hiện.Về đến nơi, Hưng lấy thịt linh thú ra, nhờ hai người tình nướng dùm. Lúc trước, hắn ở trong phòng thí nghiệm toàn là được công ty bao ăn, chỉ cần gọi điện thoại là có nhân viên giao hàng đem từ nhà hàng năm sao tới, hắn chỉ có ngồi một chỗ ăn rồi làm thí nghiệm, nên hoàn toàn không biết gì về nấu nướng.

Lúc ăn, Hưng cũng không có dùng Tà Đạo Thôn Phệ Thể, mà chỉ ăn bình thường, hết sức tận hưởng mấy món nướng mà hai nàng nấu cho hắn. Tuy mùi vị không có gì đặc biệt, thua rất xa thức ăn nhà hàng sang trọng ở Việt Nam, nhưng mà trong đó có cái tình, để hắn ăn ngon đến cười híp mắt.

Hai nàng nhìn thấy bộ mặt hắn như vậy vừa buồn cười, nhưng ấm lòng lại nhiều hơn. Chồng cũ hai nàng đều là không có như vậy. Bọn hắn chỉ lo chuyện gia tộc, ăn cho xong rồi tiếp tục đi làm việc, mà lúc ăn cũng không có vui vẻ gì mấy.

Ăn xong, cả ba lấy nước dưới suối rửa tay rửa miệng rồi tiếp tục lên đường.

Lúc khởi hành, hai nàng xách hắn lên rồi mỗi nàng hôn một bên mặt hắn một cái, khiến cho Hưng tuy rất bất ngờ nhưng lại vô cùng hưởng thụ, chả biết sao mình được mỹ nữ hôn, nhưng mà được mỹ nữ hôn lại từ chối thì tờ-rym tự động rụng, không rụng thì Tà Đạo cũng làm cho rụng.

Sau đó, nhờ vào tu vi Pháp Vương của hai nàng, ba người phi hành bỏ qua địa hình, nên đến tối là tới Thương Vân thành. Đây là một thành trì không quá lớn, có thể miễn cưỡng gọi là “đất chật người đông” mặc dù không có bị quá tải dân số.

Theo lời kể của Uyên thì Thương Vân thành là một nơi đứng giữa núi rừng hoang dã, có rất nhiều công ăn việc làm cho tán tu và dong binh. Đặc biệt là ngành dong binh, ở đây, bọn họ có tiếng nói rất lớn, vì đa phần công việc săn bắt linh thú là do họ được thuê làm. Nhờ vào những dong binh đoàn, dong binh hội mà các thương nhân mới có thể cho người vào rừng hái thuốc, nhặt nhặt đá quý một cách an toàn.

Ngoài ra, dong binh đoàn và hội cũng là nguồn cung cấp nguyên vật liệu đến từ linh thú dồi dào nhất. Phần lớn thú đan, da long, xương thịt linh thú dùng trong luyện, đan, may mặc, luyện binh, vân vân, đều đến từ các dong binh đoàn lớn.

Trên thực tế, dong binh bao gồm những thành phần tán tu, có pháp giả, có đấu giả, cho nên những tên này không phải là rất ngoan ngoãn. Vì vậy mà đã có một dong binh đoàn rất lớn, rất nổi danh đến Thương Vân thành lập nên một chi nhánh của Dong Binh Công Hội, một tay che trời quản lý tất cả dong binh đoàn, dong binh hội lớn nhỏ nơi đây.

Nhờ có bọn họ mà không có xảy ra tình trạng buôn bán phá giá, cướp bóc lừa đảo. Những kẻ nào làm trái pháp luật của Dong Binh Công Hội sẽ từ nay về sau mãi mãi mất đi quyền được làm dong binh dưới sự bảo vệ của Công Hội, bắt buộc phải đổi nghề thành lính đánh thuê nay đây mai đó, chết bất đắc kỳ tử.

Ở trong một thế giới cổ đại như đại lục Thiên Nam này, trình độ văn hóa con người không cao, muốn làm quan không dễ, vì vậy mà dong binh chính là chức nghiệp thịnh hành nhất. Nếu vừa làm dong binh vừa được hưởng quyền lợi cùng với tiền thưởng từ Công Hội, vậy liền không có ai tự nguyện ly khai, trở thành một tên lính đánh thuê quèn cả.

Chính vì vậy mà Dong Binh Công Hội có tiếng nói rất nặng ở đại lục Thiên Nam.

Ba người tiến vào Thương Vân thành, sau đó mang da lông linh thú mà Hưng lấy được trong rừng mang đi bán. Phần tiền này tạm thời trở thành chi tiêu phòng trọ cho cả ba. Tiện lợi ở chỗ, ba người chả cần phòng riêng, cứ thuê một phòng lớn là đủ, dù gì hai nữ cũng không muốn ngủ riêng.

Hưng dành ra một ngày nghỉ ngơi, dẫn hai người yêu đi mua sắm mấy thứ lặt vặt, tiện đường cười nói, thu hút rất nhiều ánh mắt. Tiểu tử này đúng là số hưởng nha, mỗi tay một mỹ nữ thành thục quyến rũ như vậy, chỉ có điều sao thấy nét mặt hắn có hơi tương đồng hai nàng nhỉ?

Bất quá người đi đường cũng không rãnh đi hỏi chuyện của ba người này, chỉ trề môi một cái rồi đi qua, nhanh chóng quên mất tên thiếu niên tốt số này, ai ai cũng có cuộc sống tất bật của riêng họ.

Đến tối, Hưng một mình hầu hai nàng, thỏa mãn ham muốn của hai mỹ nữ, sau đó suy nghĩ tính toán một chút, quyết định ngày mai đi gia nhập Dong Binh Công Hội. Chỉ cần hắn chăm chỉ cày nhiệm vụ, sau này lĩnh tiền thưởng cũng được một bộn mà thoải mái tiêu xài. Về sau có lại chuyển nơi ở đi thành khác thì hắn cũng vẫn có thể tiếp tục kiếm tiền đều đều.

Chỉ khó ở chỗ, cách làm này khiến cho gia tộc chồng cũ của Hương dễ truy dấu ba người, nên Hưng cần phải dùng danh tính giả, thậm chí cải trang khuôn mặt để xóa bớt dấu vết đi.

Nghĩ thông suốt được nhiều thứ, Hưng ôm hai mỹ nhân đã mệt nhoài đang nằm trong lòng mình ngủ say sưa mà lăn ra khò khò tới sáng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.