Triệu Thiên " Nếu vậy thì ngồi im đó luôn đi, đừng có đi lung tung rồi đi lạc "
Bạch Thiên Tuyết " Tôi không phải trẻ con, cho nên không thể đi lạc "
Triệu Thiên " Nếu vậy tốt nhất là cậu không đi đâu cả, và ở yên đây "
Bạch Thiên Tuyết " Được vậy thì trăm sự nhờ lớp trưởng "
Cô nói mà khuôn mặt phụng phịu nhìn người trước mặt, khi nói chuyện với cô rồi thì nam chính lết cái thân đau nhứt mà đi làm đồ ăn.
Bạch Thiên Tuyết " Hừ hừ tôi đây lớn tuổi hơn cậu nhiều đấy, nam chính thì sao chứ ta đây không bị mù đường thì làm sao mà đi lạc "
Ngọc Thố [ Ký chủ bình tĩnh hai ngày nữa người hoàn thành nhiệm vụ rồi về không gian với em ]
Bạch Thiên Tuyết " Ừm nhưng lần sau em phải tìm thân thể nào mà ta không bị xem thường như vậy nữa đó "
Ngọc Thố [ Em biết rồi ]
Cô nói chuyện với tiểu Thố một lúc thì tâm trạng vui hơn và không kiệm thời gian mà người nói lâu hơn một chút, còn nam chính thì lủi thủi ngồi nấu ăn một mình cùng cái lưng đau, cô cũng tính đi lại giúp nhưng nhớ lại mấy lời đó thì lại không để ý nữa.
Ngọc Thố [ Ký chủ không định đi giúp người bị thương một chút à? ]
Bạch Thiên Tuyết " Ta cũng tính giúp nhưng không mai ta lại là một người thù dai "
Ngọc Thố [... ] Hai~ nhìn cũng tội đó mà thôi cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-ta-chi-muon-lam-nguoi-qua-duong/2668519/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.