Tiếng vó ngựa rền vang. 
Hai ngày hai đêm, nếu trên đường không thay hai con ngựa, Thiệu Tuyên Đếtuyệt đối không thể kiên trì đến lúc này, bàn tay nắm dây cương của hắnnổi đầy gân xanh, mu bàn tay kia đã xanh tím, hiện tượng này xuất hiệnmột ngày trước, nhưng hắn không thể dừng lại. Dùng nội lực ngăn chặn độc tố, Thiệu Tuyên Đế giơ roi, con ngựa bị đau chạy như điên trên quanđạo. 
Trước nhà tranh hai bên đường, một đám ngựa đen to khỏe phóng qua. 
Lại có tiếp hai con ngựa đen chạy qua, vó ngựa vẩy nước. Tiếp đó là bốn con chạy song song, theo sau là lục tục rất nhiều quân sĩ giáp đen co chânchạy như điên, người trong nhà chậm rãi đẩy cửa ra, hai gương mặt giànua thò ra nhìn quân đội trước mặt. 
“Ông nó, lại đánh giặc à?” 
“Không phải đánh giặc, đây là quân đội Cao Thú chúng ta.” Ông lão nhìn đôthành xa xa hơi nheo mắt lại, “Chắc là quân đội về đô, nhất định làHoàng Thượng thắng trận trở về.” 
Bà lão chắp hai tay không khỏi nở nụ cười: “Vậy thì tốt, có Hoàng Thượng ở đây, quân đội Cao Thú quả nhiên công được thành.” 
Đi tiếp một đoạn về phía trước chính là đô thành. 
Tay phải Thiệu Tuyên Đế hơi run run, hắn sợ kết quả hắn thấy sẽ không phảiđiều hắn mong chờ; hắn sợ lúc này đô thành đã bị công phá… Hắn sợ HoàngHậu không chạy trốn, theo tính tình của nàng thời điểm thế này nhất định không muốn chạy trốn, nếu… Hắn phải làm sao bây giờ? Hắn còn chưa kịpnói… Tan xương nát thịt, vĩnh viễn không chia lìa. 
Lúc 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-sung-phi/564420/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.