Yến An Quân cắn đũa nhìn Hoàng Thượng mang vẻ mặt ân cần, thấy thế nào cũng kỳ quái… Cho dù vì báo đáp ân cứu mạng của mình cũng không cần dịu dàng thế chứ, hại nàng ăn cũng không ngon.
Trong bát xuất hiện thêm một muôi hạt thông, Yến An Quân cầm cái đũa chọcchọc, gắp một hạt bỏ vào miệng, đối với người một ngày chưa ăn cơm đồngthời mất máu quá nhiều, mấy viên hạt thông thật sự không có sức hấp dẫn, nàng chỉ vào chân giò đối diện mình, thèm nhỏ dãi nói: “Hoàng Thượng,tỳ thiếp muốn cái kia.”
Thiệu Tuyên Đế thản nhiên nhìn theo, vươn tay gắp cho nàng một cái sú giò,nhìn nàng cẩn thận cắn một miếng rồi liếc hắn một cái, lại cắn một miếng rồi lại liếc hắn một cái… Sau đó vừa nhìn hắn vừa cầm chén trà ở bênuống một hớp trà nóng. Thiệu Tuyên Đế giơ tay lau nước dính trên khoémôi nàng: “Còn muốn ăn gì nữa?”
“…” Yến An Quân khiếp sợ tuỳ tiện chỉ chỉ trên bàn.
Thiệu Tuyên Đế cười cười liếc nhìn thứ đầu ngón tay nàng đang chỉ, bỗng mờ ám ghé sát vào tai nàng: “Thì ra ái phi quan tâm cơ thể trẫm như thế, xemra thường ngày trẫm phải cố gắng nhiều hơn.”
Vì sao Hoàng Thượng nói thế, hoặc phải hỏi… Nàng chỉ … Nàng chỉ vào cái gì thế này?
Yến An Quân thu tay về, thấy Thiệu Tuyên Đế sai An Đức Lễ múc cho mình mộtbát canh đuôi hổ. Hắn cầm thìa bạch ngọc không nhanh không chậm uống một ngụm, sau đó hôn cái miệng nhỏ ngơ ngác hé mở của Yến Lương Nghi,truyền vào trong một ngụm nước canh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-sung-phi/564362/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.