“Hoàng Thượng, tỳ thiếp muốn cái kia…” Yến An Quân ngoan ngoãn dựa vào lòngThiệu Tuyên Đế, chỉ vào một con mồi nào đó Tô Văn Ca đang nhắm, môi nởnụ cười ngọt.
Thiệu Tuyên Đế hôn lên trán tiểu mỹ nhân, nhìn con mồi ngón tay nàng chỉ,trong mắt hiện lên một tia buồn cười: “Thế nào? Ái phi hình như khôngthích Đại Tướng Quân của trẫm?” Lần nào cũng thích con mồi Tô Văn Cachọn được, chẳng phải cố ý làm Tô Văn Ca xấu hổ hay sao.
“Tỳ thiếp thích được Đại Tướng Quân của Hoàng Thượng mới là lạ.” Yến AnQuân bĩu môi, lắc lắc cánh tay Thiệu Tuyên Đế nói: “Tô Tướng Quân nàyvênh váo cực kỳ, năm đó tỳ thiếp ở Kiều Châu suýt chút nữa đã bị hắn sàm sỡ, Hoàng Thượng nên báo thù cho tỳ thiếp.”
Con mèo nhỏ này còn ghi thù quá đi.
Có điều… Ở Kiều Châu suýt chút nữa bị sàm sỡ? Ánh mắt Thiệu Tuyên Đế tốilại một chút, nữ nhân của hắn chỉ thuộc về một mình hắn, người khác đừng mơ nhúng chàm.
Thiệu Tuyên Đế vuốt chóp mũi nàng, “Được, trẫm báo thù cho ngươi.” Loại báothù trong săn bắn này dùng tới cũng không ảnh hưởng toàn cục, hơn nữavốn so con mồi ai nhiều hơn, vì thế Thiệu Tuyên Đế thật sự giữ thể diệncho Yến An Quân, cướp trắng năm, sáu con mồi từ tay Tô Văn Ca.
Một tia sáng từ bên cạnh bắn thẳng vào thịt con mồi, máu trào ra trong nháy mắt.
Bàn tay đặt lên cung tên của Tô Văn Ca hơi cứng lại, hắn biết Thiệu TuyênĐế không phải ngày một ngày hai, đế vương lạnh tâm lạnh tình này đời nào tự mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-sung-phi/564357/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.