Thành Kiều Châu hạ một trận mưa, trong tường thành cao chín thước (tương đương 3m) lại bắt đầu trận náo động thường niên, có điều bách tính trong thànhđều biết, sau lần náo động này bọn họ sẽ nghênh đón ánh bình minh mới.
Thành trì tại phía Nam tổ quốc này rốt cuộc bị vây phá tại năm nó hai trăm bốn mươi tuổi.
Ba vạn binh lực, mây đen áp thành.
Cao Thú tướng quân trẻ tuổi Tô Văn Ca nhìn thành trì trước mặt, trong mắt hiện lên ánh lửa bập bùng.
Phá thành, rất gần rồi.
“Hỏi lại lần nữa, Kiều Châu, có hàng hay không!”
Tô Văn Ca rút cung tên từ phía sau, lập tức nhắm vào lá cờ Đại Cật trêntường thành Kiều Châu, mặt trời rạng rỡ sau cơn mưa, mũi nhọn trên cộtcờ trùng với đuôi mũi tên, tướng quân trẻ tuổi khẽ nhướng mày, mũi tênnhọn trong tay bắn thẳng vào đỉnh cờ, “rắc” một tiếng, cờ Đại Cật ngãxuống.
Trên tường thành ồ lên.
Một nam tử trung niên trên tường thành hừ lạnh một tiếng: “Kẻ trung quânkhông nói chuyện hàng địch, Tô tướng quân cần gì tốn hơi thừa lời. Nếuhôm nay thành Kiều Châu tất phá, đó là kiếp số của Yến Đạo Bình ta.Chiến bất lợi, thành còn người còn, thành mất người mất.”
Dũng sĩ chân chính có can đảm đối mặt với nhân sinh đầm đìa máu tươi. Khôngai có thể thật sự không đổi sắc khi đối mặt với đao kiếm, nhưng Yến ĐạoBình làm được.
Dù thành Kiều Châu thật sự mất, hắn nhất định phải đứng thẳng trên tường thành.
Tô Văn Ca thấy vậy thầm gật đầu, trong lòng càng bội phục.
“Yến đại nhân, bản tướng biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-sung-phi/262949/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.