Trong biển mây.
Lý Tiểu nắm chặt lấy cột trụ, nghe thấy tiếng kêu cứu không ngớt bên tai mà sắc mặt trở nên tái nhợt.
Không có thanh âm của Vân Hải Thương Lam.
Thanh âm cự yêu vẫy cánh cũng mất.
Chỉ còn lại tiếng gào truyền lại từ trên đỉnh đầu, cùng không biết sinh tử không biết tương lai.
Cạch!
Đột nhiên một tiếng vang thật lớn, nóc quỳnh lâu giống như bị thứ gì xốc lên. Tiếng kêu thảm thiết lập tức truyền lại liên tiếp, đồng thời nương theo tiếng gió thét dần dần đi xa, cuối cùng biến mất.
"Chẳng lẽ ta cũng phải chết ở đây sao?" Lý Tiểu nhắm hai mắt, hai tay ôm lấy cột trụ. Nghe thấy thanh âm quỳnh lâu tan ra thành từng mảnh, không ngừng có người bị gió cuốn đi, tay của nàng ôm chặt hơn nữa.
Cũng không biết qua bao lâu, chung quanh đã không có bất cứ thanh âm gì.
Tiếng kêu cứu.
Tiếng thét chói tai.
Đều biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
"Sẽ không phải chỉ còn lại một mình ta a?" Lý Tiểu biểu lộ phức tạp, ngẩng đầu lên nhìn, sàn gác trên đỉnh đầu đã không còn. Có thể thấy rất rõ ràng một con cự yêu đang gắp lấy yêu thân bay xuống phía dưới.
Ầm!
Chấn động to lớn bỗng nhiên truyền lại, Lý Tiểu vốn tay ôm chặt cột trụ bỗng nhiên buông ra, cả người trực tiếp bị văng ra ngoài. Không ngừng xoay lộn từ trên dốc núi xuống phía dưới, thế giới tại lúc này đều phảng phất như xoay tròn.
Loại cảm giác này rất thống khổ, thế nhưng nàng rất cao hứng.
Bởi vì nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-sieu-cap-tong-mon-truyen/4574575/chuong-383.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.