"Đây là nụ cười lạnh sao?"
Ôn Bình ở một bên nhịn không được mở miệng.
Dương Nhạc Nhạc cười thần bí, nói tiếp: "Hắc hắc, mặc dù nói một viên hồng thạch đều không có tìm được, thế nhưng phúc họa song hành? Ta đi được khoảng một khắc đồng hồ thì gặp được một nơi thí luyện mới."
Nơi thí luyện mới!
Nghe được mấy chữ này, không có người lại nói chen vào.
"Mặc dù không phải linh thể, cũng không phải dị mạch, thế nhưng mạch thuật kia chỉ nhìn thôi đã thấy khó lường. Cũng giống như Ngự Kiếm Thuật, không có phẩm cấp, cảnh giới gì cũng có thể tu luyện, có năng lực giam cầm người khác." Lấy kinh nghiệm chiến đấu của hắn để phán đoán, trong khoảnh khắc nguy hiểm nhất khi chiến đấu, liền là thời điểm bị địch nhân nắm mũi dẫn đi.
Nhưng mà bây giờ hắn thật cảm thấy nắm mũi dẫn đi không tính là gì, chân chính đáng sợ là, địch nhân có thể trực tiếp giam cầm động tác của ngươi.
"Giam cầm?" Ôn Bình lông mày run lên, đứng dậy trực tiếp đi xuống lầu dưới, "Nhạc Nhạc, dẫn ta đi xem một chút."
"Vâng, tông chủ." Dương Nhạc Nhạc theo sát phía sau xuống lầu.
Những người còn lại lúc này tự nhiên là không có tâm tư ăn tiếp, ăn linh mễ trong chén như muốn ăn tươi nuốt sống, sau đó xuống lầu theo sau lưng Dương Nhạc Nhạc, bước nhanh như gió đi đến bên ngoài Phong chi cốc.
"Tiểu sư đệ, Phong chi cốc một viên bạch tinh một canh giờ." La Mịch không có có giải thích quá nhiều, chỉ có nói giá cả xong trực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-sieu-cap-tong-mon-truyen/4574556/chuong-364.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.