Câu nói này, Ôn Bình y nguyên không thay đổi trả lại cho hắn!
"Ngươi dám giết người ở Vân Hải chi đô, các ngươi..."
"Ha..." Hai chữ này mới nói ra một chữ, Lưu quản sự kia tựu dọa đến cái đái ra quần chạy ra ngoài. Mà những hộ vệ Thông Huyền cảnh một mực đứng ở cửa kia, cũng thất hồn lạc phách trốn theo.
Không ai dám chậm một bước, chỉ sợ con chó kia lại đuổi theo ra ngoài.
Người đi trên đường đã nhận ra động tĩnh ban nãy, tuy chỉ thoáng qua rồi mất tiêu, nhưng vẫn là nhao nhao ghé mắt xem hướng phòng đấu giá.
Chợt thấy một đám người thất hồn lạc phách chạy ra từ trong phòng đấu giá, đám người ngạc nhiên kinh hãi. Người của Lưu gia bị làm sao thế? Chạy ra từ phòng đấu giá của Mục gia, thay đổi bộ dáng đắc ý trước kia.
Phòng đấu giá của Mục gia không phải đã bị họ ép đến sắp đóng cửa sao?
Mang theo nghi hoặc, không ít người thăm dò nhìn xem bên trong. Tự nhiên là không thấy gì cả, đã không nhìn thấy, cũng không ai tiếp tục để ý chuyện mới xảy ra, nên dạo phố thì dạo phố, nên nói chuyện trời ơi đất hỡi thì lại tiếp tục nói chuyện phiếm.
Giống như là không thấy được một màn ban nãy.
Lưu quản sự một hơi xông về địa bàn của mình, chưa tỉnh hồn vỗ vỗ ngực của mình.
"Thật đen đủi!" Sớm biết con chó kia là Thần Huyền đại yêu, chỉ chế nhạo một mình Mục Thiên là được rồi, sao phải nói luôn bốn người kia?
Nhưng mà chuyện đã xảy ra. Vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-sieu-cap-tong-mon-truyen/4574511/chuong-319.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.