Nói xong, Chiêm Đài Diệp đưa chén cơm đến.
Từng hạt linh mễ óng ánh lóng lánh dưới ánh mặt trời, trong suốt ôn nhuận lại thêm mùi thương tự nhiên thoang thoảng càng là câu hồn phách người. Thế nhưng bây giờ, sự chú ý của Cơ Lương Bình không dừng trên linh mễ mà tất cả đều tập trung trên câu nói phấn chấn lòng người của Chiêm Đài Diệp lúc ban nãy.
Người của Di Thiên tông đến đây?
Hơn nữa nghe lời này có ý tứ là, bọn họ đều bị giết.
"Tiểu Diệp, nói một chút, người của Di Thiên tông xảy ra chuyện gì?"
"Lương Bình gia gia, trước ăn một chút gì, đợi chút nữa ta chậm rãi nói cho ngươi." Đưa đến một chén linh mễ, cộng thêm một đĩa thịt khiến người trông mà thèm nhỏ dãi.
Cơ Lương Bình vừa nghiêng đầu, xem xét vậy mà là cơm mà mình trông thấy mấy ngày trước đây, vui mừng, vội vàng nhận lấy.
"Tiểu tử này thật trượng nghĩa!"
Thấy Cơ Lương Bình bỗng nhiên khen tông chủ một tiếng, Chiêm Đài Diệp buồn cười, "Lương Bình gia gia, ngươi cũng bị giam mấy ngày, một chén cơm lại tiêu mòn ngài rồi?"
"Mấy ngày mà thôi, lại nói, có thể ăn nó... Đáng giá!" Cầm đũa lên, cũng không thèm gắp thức ăn mà chỉ ăn một mình cơm không. Mới ăn một miếng, mùi thơm trong miệng liền để hắn sung sướng đê mê, hắn thề, từ trước đến giờ hắn chưa từng ăn qua cơm nào ngon đến như thế, ăn một miếng liền không nhịn được phải ăn miếng thứ hai.
Nhất là khi miếng thứ nhất xuống bụng, sau đó một dòng nước ấm xông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-sieu-cap-tong-mon-truyen/4574501/chuong-309.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.