"Phi Tướng!"
Triệu Dịch đột nhiên kinh hô một tiếng.
Ôn Bình ngây ra một lúc, chợt xem kiếm trong tay mình. Hắn bởi vì vừa mới dùng thanh kiếm này chặt sủi cảo bánh nhân thịt, cho nên không có thu vào trong Tàng giới, xem Triệu Dịch vẻ mặt này phảng phất nhận biết thanh kiếm này!
"Ngươi biết?"
Ôn Bình hiếu kỳ hỏi một chút.
Triệu Dịch liền vội vàng gật đầu, loại tần suất gật đầu kia Ôn Bình chưa từng thấy, còn nhanh hơn cả lúc ban đầu mình trung hòa việc tu luyện và quét rác cho hắn.
Nói như thế nào đây, có điểm giống chim gõ kiến, có loại cảm giác lúc nào cũng có thể lắc đầu được.
Ôn Bình còn thấy một số thứ từ trong ánh mắt của Triệu Dịch.
Kinh hỉ!
Bàng hoàng?
Còn có kinh ngạc.
Ba thứ giao hội cùng một chỗ, khiến Triệu Dịch thay đổi cái bộ dáng.
Ôn Bình lập tức đưa kiếm trong tay ra, "Kiếm này hóa ra là của ngươi?"
"Không, đây là kiếm của cô cô ta!"
"Cô cô?"
Trong đầu Ôn Bình lập tức hiện ra hình tượng phụ nhân bán kiếm.
Triệu Dịch tiếp nhận kiếm nói tiếng cám ơn, sau đó tay chạm đến mặt bên của vỏ kiếm, nơi đó có khắc hai chữ "Phi Tướng" chỉ to cỡ móng tay, Ôn Bình một mực chấp nhất tại luyện tập Ngự Kiếm Thuật, không có phát hiện. Nhìn xem bộ dáng thất thần của Triệu Dịch khi sờ lấy hai chữ kia, Ôn Bình cảm thấy trong này có cố sự.
Khẳng định là một cố sự không được đẹp lắm.
"Tông chủ, thanh kiếm này ngài từ nơi nào được?"
"Hôm qua ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-sieu-cap-tong-mon-truyen/4574446/chuong-254.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.