Chương trước
Chương sau
“Ly hôn đi.” Lúc nói ra câu này, Thẩm Úc Tiều suýt nữa bật khóc, nhưng vì để duy trì chút danh dự cuối cùng anh vẫn chống đỡ.
Cũng chẳng biết tại sao, rất dễ dàng để che giấu cảm xúc khi vui vẻ, nhưng lúc đau khổ phải nhéo đùi mới có thể tiếp tục nói, những sự vui vẻ ấy là giả ư? Là ảo giác của bản thân?
Anh cười khổ một tiếng, nhờ phước của Lương Trung Tuyền, anh giờ đây chính là bị bệnh thần kinh trông gà hóa cuốc, như điên như dại, nghi ngờ tất thảy, phủ định mọi thứ.
Người đối diện sau khi ngẩn ngơ hồi lâu, hốc mắt đỏ bừng một cách mắt thường có thể thấy rõ, cậu hoài nghi hỏi: “Anh nói cái gì? Anh nói lại lần nữa đi?”
Nhìn kỹ năng diễn xuất tuyệt vời này, chân thực làm sao, giống như còn yêu mình lắm…
Thẩm Úc Tiều hờ hững trả lời cậu: “Tôi bảo ly hôn.”
“Tại sao?” Lương Trung Tuyền thay đổi vẻ tủi thân có lý chẳng sợ mấy ngày nay, nước mắt rơi xuống theo câu hỏi: “Anh có biết anh đang nói cái gì không? Rốt cuộc em làm mất lòng anh chỗ nào, anh nói cho em biết có được không…”
Cậu hết sức cẩn thận tiến lên trước vài bước, môi run lên vì nỗi sợ không biết tên, thăm dò vươn tay về phía người đối diện nhưng lại bị đối phương lạnh lùng tránh ra.
“Cậu có thể đừng diễn nữa được không.” Thẩm Úc Tiều giơ tay đẩy mạnh cậu sang một bên, cuối cùng không kìm được nước mắt, gào lên một cách cuồng loạn.
Mình nói đến mức này chẳng lẽ còn không hiểu sao? Đã cảm thấy mệt, những tình cảm ấy đều là giả thì tại sao lại khóc chứ? Tại sao lại tỏ ra khó chịu đến như thế? Tại sao lại khiến mình còn ảo giác được yêu chứ…
Nhiệt độ cơ thể của em ấy thật ấm, cảm giác được ôm tốt biết bao, có phút chốc anh điên cuồng muốn lao vào vòng tay của Lương Trung Tuyền như thế, những lời nói khiến người đau thấu tim gan trước đây và những sự thật đáng sợ đều coi như không tồn tại, dẫu sao mình cũng sẽ không phá sản, luôn ở trong hạnh phúc giả tạo không được ư?
Nhưng vừa mới giơ tay ra, anh đã nhớ lại những lời Lương Trung Tuyền đã nói đêm đó, nhớ đến khi mình cảm thấy ấm áp, cảm thấy hạnh phúc, người ôm mình lại đang dằn vặt.
Lúc tổng giám đốc Thẩm đang phỉ nhổ sự siêng ăn nhác làm của mình ở bên này, Lương Trung Tuyền bên cạnh lùi lại vài bước và rồi ngã ngồi xuống đất do lực đẩy của anh, dáng vẻ hệt như người giả bị đụng bình thường, cậu cúi đầu im lặng một lúc rồi ngẩng đầu lên, nước mắt đã làm nghẹn cổ họng đến mức hơi đau, tổng giám đốc Thẩm có suy nghĩ không đúng lúc lắm, hóa ra vừa rồi không phải là im lặng, mà là khóc đến mất tiếng.
Kỹ năng diễn xuất tốt thật.
Anh bình tĩnh lại, đá vào chân người này một phát: “Đừng giả bộ nữa, đứng lên.”
“Em không đứng dậy được.” Lương Trung Tuyền lau nước mắt đi, nhìn anh một cách lên án, khóc thút thít nói: “Phải hôn mới có thể đứng lên được.”
Thẩm Úc Tiều thờ ơ với cậu, dường như đang mang vẻ mặt giễu cợt, giả vờ lúc còn tình cảm tự nhiên sẽ được người bao dung, nhưng anh của hiện tại chỉ là thứ rác rưởi mà đối phương muốn nhanh chóng tống đi.
Lương Trung Tuyền da mặt dày, chút hy vọng cuối cùng có được do khóc lóc ăn vạ rốt cuộc cũng biến mất theo ánh nhìn lạnh lùng trước mắt, Thẩm Úc Tiều trơ mắt nhìn ánh nến trong mắt cậu dần dần lụi tàn, tay cũng run rẩy theo, như thể đã đánh mất thứ gì đó quan trọng và không thể tìm lại được.
Sự hối hận chưa từng có tràn ngập tâm trí của anh, anh tự hỏi liệu có phải mình có phải là người quá đáng không, phải chăng đã hiểu lầm em ấy… Anh muốn hôn người này, dẫu tình cảm và sự dịu dàng của em ấy là giả, miễn là đừng lộ ra vẻ mặt như vậy.
Không ai để ý rằng lúc này đôi chân lùi lại liên tục của tổng giám đốc Thẩm đã tiến lên phía trước vài bước…
Nhưng ảnh đế Lương lại lẳng lặng đứng dậy, dù rằng viền mắt vẫn đỏ, nhưng nét mặt lại lý trí và bình tĩnh, dường như người vừa mới khóc lóc thảm thiết không phải là cậu.
Thẩm Úc Tiều lại rút chân.
Ảnh đế Lương không bao giờ làm chuyện thừa thãi, cậu da mặt dày vô lại không phải trời sinh, mà là bởi vì mình thích dáng vẻ ấy, giờ đây nhận thấy không có tác dụng nên mới khôi phục lại bình thường ư?
Quả nhiên, mình không đổ oan cậu.
Thẩm Úc Tiều khẽ cắn môi dưới, rút ra một tập tài liệu trong tủ đầu giường, bên trên ghi mấy chữ to “Thỏa thuận ly hôn”.
Lương Trung Tuyền yên lặng nhìn tập tài liệu này, không biết sau bao lâu, cậu lại nhìn sang tổng giám đốc Thẩm, cuối cùng vẫn rũ bỏ thái độ, hèn mọn hỏi một câu: “Có thể không ly hôn không, bảo bối… Em yêu anh.”
“Ký đi.” Tổng giám đốc Thẩm vẫn tuyệt tình như mấy ngày trước, nhẹ nhàng ngồi lên giường: “Tôi không yêu cậu.”
“Thẩm Úc Tiều, anh quá đáng lắm.” Lương Trung Tuyền đi sang, cầm cây bút trên tủ đầu giường lên rồi khẽ nghịch trong tay: “Sau khi em quay phim về, anh đã giận, em đã thử đủ cách và hỏi mọi người, nhưng cũng không hiểu anh đang giận cái gì.”
Thẩm Úc Tiều thản nhiên ngồi trên giường, không nói một lời. Cuộc cãi vã với Lương Trung Tuyền trước đó khiến anh giống như người điên bị chồng phụ lòng dẫn đến mắc bệnh tâm lý, anh không thể nào bật thốt ra sự phát hiện của mình, giống như một kẻ bần hàn ôm chặt đồng xu cuối cùng của bản thân. Xa nhau thế này, còn có thể coi như là mình bạc tình bội nghĩa, nếu như làm rõ những lời nói của Lương Trung Tuyền, nếu như đối phương thành thật thú nhận sau khi bị vạch trần, tất cả thuở xưa đều là lừa anh, thì chút tôn nghiêm cũng không giữ vững được.
Phản ứng này nằm trong dự liệu của Lương Trung Tuyền, cậu ngẩng phắt lên, trong mắt đầy thất vọng và phẫn nộ: “Em luôn tưởng rằng là vấn đề của bản thân, nhưng hiện giờ em hiểu rõ rồi… Anh chán rồi, muốn đổi người, vậy nên mới cố ý ép em rời đi thế này, đúng không? Xin lỗi, da mặt em dày, ngay cả chút ám hiệu này mà cũng không nhận ra… Không cần anh phải gánh cái mác tên khốn nạn này đâu, em bằng lòng toại nguyện cho anh.”
Tổng giám đốc Thẩm ngẩng đầu đối mặt với cậu, ánh mắt bình lặng dường như ngập trong băng, lạnh đến run rẩy.
Đắm chìm trong ánh mắt này ngần ấy năm, Lương Trung Tuyền vẫn luôn cho rằng mình ở trong suối nước nóng giờ đây chỉ cảm thấy bản thân là một trò cười, cậu ký tên và rồi duy trì khoảng cách với tổng giám đốc Thẩm, tiếp tục giữ chút tôn nghiêm mà mình chưa hề đủ một cách tức cười: “Không phải anh nói ly hôn, Thẩm Úc Tiều, là em không cần anh… Em không cần anh nữa.”
Móng tay găm chặt vào da thịt lòng bàn tay, nhưng lại chẳng cảm nhận được chút đau đớn nào, cơn đau dạ dày luôn sục sôi dường như cũng chẳng có vẻ gì là tồn tại. Anh ngẩng đầu, lộ ra một nụ cười vừa lạnh lùng vừa khiêu khích, cứng đờ mà vặn vẹo, gương mặt khó ưa: “Cậu chưa bao giờ có được tôi.”
“Chúng ta ly hôn đi.” Người đàn ông anh tuấn mặc áo măng tô màu xám nói với vẻ mặt lạnh lùng, thậm chí không nhìn lấy người tan nát cõi lòng ấy một cái.
“Được.”
“Tôi đã ký xong, dựa theo thỏa thuận trước hôn nhân, tôi không cần phần tài sản nào, ra đi tay trắng.”
“Tùy cậu.”
“Sau này, đừng gặp nhau nữa.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.