Câu nói của tổng tài bá đạo đã uy hiếp ảnh đế Lương, cậu sợ tới mức sửng sốt, nhớ tới hệ thống rác rưởi đầu tiên. Nhân dịp người quay phim đang ngẩn người, không kịp phóng to vào mặt mình, cậu nháy mắt với tổng giám đốc Thẩm vài cái. Tổng giám đốc Thẩm tiếp thu tín hiệu, hơi hơi gật đầu. “Mẹ kiếp.” Lương Trung Tuyền đau lòng thầm mắng, có phải hệ thống bị bệnh tâm thần không, vì sao phải hành hạ bảo bối nhà mình như vậy chứ. Nhưng không làm theo là tội lớn, ảnh đế Lương một tay bắt lấy tay áo tổng giám đốc Thẩm, một cái tay khác ngoan ngoãn che kín miệng mình. Tổng tài bá đạo rất hài lòng với phản ứng này của vợ yêu bé nhỏ, vì thế mặt không cảm xúc buông tay ra, xoay người rời đi. Cô vợ bé nhỏ Lương vẫn túm tay áo tổng giám đốc Thẩm, bước từng bước theo sau. Hệ thống bàng hoàng: Ủa alo? Sau khi Tôn Duệ nằm không cũng trúng đạn, hệ thống cũng bị ký chủ nhà mình đội cho một cái nồi siêu to. Tổng giám đốc Thẩm đột nhiên không cần mặt mũi mà chơi lớn trước mặt mọi người, sợ tới mức nó cho rằng mình đã tuyên bố nhiệm vụ máu chó gì cơ, nhưng nó đã cẩn thận rà quét cơ sở dữ liệu của mình, cũng không phát hiện ra nhiệm vụ này, rõ ràng là Thẩm Úc Tiều tự ý làm mà! Vậy vừa rồi anh gật đầu làm gì vậy? Tổng giám đốc Thẩm lái xe, bình tĩnh trả lời câu chất vấn của nó: 【Tôi chỉ gật đầu, chưa nói là cậu.】 Hệ thống khóc không ra nước mắt, uất ức truyền tải số liệu, nhưng sau khi tính toán, tiếng rầm rì trong ý thức Thẩm Úc Tiều lập tức biến mất, thay vào đó là hệ thống đang cười gian: 【Ký chủ, có phải có bình luận nói cậu không đủ bá đạo, nên cậu mới cố tình làm như vậy đúng không?】 Thẩm Úc Tiều: 【Câm miệng.】 Hệ thống: 【Nhất định là như vậy rồi, tôi vừa chụp được khoảnh khắc đó rồi, ha ha ha ha người ta nói cậu không đủ bá đạo, cho nên muốn duy trì hình tượng phải không ha ha ha ha?】 Thẩm Úc Tiều vẫn không có phản ứng gì, với anh mà nói, xấu hổ không phải kẻ địch lớn nhất, mà là nhận thua. Các bình luận mang theo ý đồ chỉ đạo, làm tổng giám đốc Thẩm cực kì không thoải mái. Sự hiếu thắng làm anh lập tức phản kích, hình thức phản kích… Rồi đột nhiên bá đạo lên. Nguyên nhân mất mặt này làm anh không muốn nói cho Lương Trung Tuyền biết, cho nên chỉ có thể quăng nồi cho hệ thống. Nghĩ đến đây, tổng giám đốc Thẩm nói trong ý thức:【Cậu cũng rất hữu dụng.】 Hệ thống: 【Tôi không muốn có tác dụng này.】 Làn sóng bình luận ngắn ngủi tạm dừng, bắt đầu cười điên cuồng ha ha ha, qua một buổi sáng phát sóng trực tiếp, họ cũng dần dần phát hiện, dưới vẻ ngoài xinh đẹp cao ngạo điềm đạm của tổng giám đốc Thẩm cất giấu một linh hồn thú vị, biết đau lòng vì người yêu lại còn biết chơi chữ, tuy mọi người thường gọi anh là “kim chủ”, “tổng tài bá đạo” có ý châm chọc bịa đặt của truyền thông, nhưng quần chúng ăn dưa vẫn thay đổi ấn tượng rất lớn về anh từ đó. —— Chuyện khác không nói, tổng giám đốc Thẩm thật là bình dân nha. ——+1, hoài nghi tổng giám đốc Thẩm lén lút đọc truyện tổng tài bá đạo! —— Ngay từ đầu tôi tưởng tổng giám đốc Thẩm phối hợp với ảnh đế Lương diễn kịch, nhưng bây giờ nhìn thế nào cũng giống như tổng giám đốc Thẩm tự thích diễn… —— Người qua đường chuyển thành fan, tổng giám đốc Thẩm là điển hình của câu khẩu xà tâm phật, cảm thấy chúng ta vẫn luôn bị tin tức lừa dối, tình cảm của họ khá tốt. —— Lầu trên nghiêm túc đi, đều là diễn kịch. Ai lại coi show giải trí giống sự thật chứ, ha ha tôi thấy đây chính là đường giả, mấy người tin đây là dáng vẻ ngày thường của họ sao? —— Bọn ghen tị cút đi! Phát sóng trực tiếp không góc chết hai mươi bốn giờ, mấy người thử diễn một ngày cho tôi xem? —— Vậy cậu nói coi, nếu họ có tình cảm tốt, thì tại sao bị bôi nhọ nhiều năm như vậy mà vẫn không làm sáng tỏ! —— Cây ngay không sợ chết đứng. —— Sao lại nhiều thành phần tẩy trắng như vậy chứ? Đoàn đội của Lương Trung Tuyền à? Cãi nhau cũng thật phong phú, trong lúc làn sóng bình luận cãi nhau, tổng giám đốc Thẩm đã chở ảnh đế Lương tới chỗ chơi bóng rổ. Một công viên trong Kinh Giao, sau khi nhận được tin báo, quản gia lập tức chờ ở cửa, thấy Thẩm Úc Tiều lái xe vào sân thì nhiệt tình đi lên đón. Đối mặt với người lớn, Thẩm Úc Tiều không biểu hiện rõ ràng vẻ kiêu ngạo, anh đi xuống xe lễ phép chào hỏi quản gia. “Dạo này chú Chu khỏe không?” Lương Trung Tuyền ngoan ngoãn đi theo sau tổng tài bá đạo nhà mình, cười tủm tỉm ân cần thăm hỏi quản gia. Quản gia cười nói: “Tốt lắm, được rồi, lâu rồi Kiều Kiều không dẫn Tiểu Tuyền về nhà, chủ tịch vẫn luôn nhắc mãi đó.” Ánh mắt Lương Trung Tuyền sáng lên: “Cha có ở nhà sao?” Đang định bước vào, lại bị tổng giám đốc Thẩm túm lại: “Chú Chu, không cần nói với chủ tịch, chúng cháu sẽ đến sân bóng rổ luôn.” “A? Nhưng…” Không đợi chú Chu nói xong, Thẩm Úc Tiều đã nắm tay Lương Trung Tuyền lôi vào nhà cũ, một người quay phim theo sau để quay cặp chồng chồng, còn một người khác đứng tại chỗ, định quay lại nhà cũ của nhà họ Thẩm, sáng tạo một ít đề tài, lại ngoài ý muốn ghi lại lời quản gia chưa nói xong: “… Nhưng mà chủ tịch đang xem phát sóng trực tiếp…” Người quay phim, cư dân mạng: ??? —— Ha ha ha ha chủ tịch xem phát sóng trực tiếp của con trai sao? Sao đột nhiên tôi lại thấy có chút đáng yêu! —— Tuy vậy nhưng mà tổng giám đốc Thẩm không phải con một sao? Hình như quan hệ với cha không tốt lắm? —— Chủ tịch! Ngài còn thiếu con trai không ạ? Cái loại mà chỉ biết ăn thôi á! Cặp chồng chồng không biết mình đã sớm bị cha giám sát, nhanh chóng thay quần áo, đi vào sân bóng rổ. Lương Trung Tuyền cầm một trái bóng có chữ ký trong tay, hâm mộ mà sờ sờ: “Đây là chữ ký của quán quân thế giới?” “Ừm.” Tổng giám đốc Thẩm hoạt động gân cốt một chút: “Đi thôi.” Lương Trung Tuyền nhìn trái nhìn phải, sau đó kinh ngạc nói: “Dùng cái này chơi sao? Trên quả bóng có chữ ký.” “Bóng rổ trong nhà đều có chữ ký mà.” Tổng giám đốc Thẩm hiển nhiên không thể hiểu được sự kinh ngạc của ảnh đế Lương: “Những quả bóng anh ấy kí, bây giờ không thể đi mua quả mới được đâu.” Khán giả còn kinh ngạc với tài lực của tổng giám đốc Thẩm, nhưng ảnh đế Lương đã vô cùng quen thuộc nghe ra manh mối. “Hmm, chồng à… Không phải anh quen với quán quân thế giới chứ?” Tổng giám đốc Thẩm nhắc nhở cậu: “Cựu quán quân thế giới, sau khi giải nghệ đã trở thành huấn luyện viên tư nhân của anh hồi cấp ba.” Giây tiếp theo, ảnh đế Lương buông bóng xuống, cẩn trọng phủi phủi bụi mù không tồn tại trên người, phất tay nói: “Tạm biệt”, sau đó xoay người muốn đi. Tổng giám đốc Thẩm không để ý đến cậu, mang bóng ra giữa sân, hơi hơi nhảy lên, bóng rổ bay một đường cong mượt mà trên không, rồi vững vàng lọt qua lưới. “Được thôi,” Lương Trung Tuyền đã đi vài bước lại vòng trở về: “Quá chuẩn, Kiều Kiều nhà em thật lợi hại.” Tổng giám đốc Thẩm chỉ vào trái bóng đang dần dần lăn xa: “Nhặt đi.” “Được,” Hình như cậu đã hoàn toàn quên mất mình vừa chạy trối chết, ảnh đế Lương giống như con cún bự vui sướng đuổi theo bóng nhặt vào sân, lấy đà nhảy lên úp rổ. Giá bóng rổ “Ầm” một tiếng, Lương Trung Tuyền lung lay vài giây trên không trung mới vững vàng hạ xuống. Mà tổng giám đốc Thẩm đứng phía đối diện cậu hơi cúi người, làm ra tư thế phòng thủ. Lương Trung Tuyền biết khả năng của mình không thể hạ gục được học trò của quán quân thế giới, vì thế hạ quyết tâm chơi dơ, mang bóng tới gần tổng giám đốc Thẩm, lúc đối phương tập trung lực chú ý chuẩn bị chặn lại, thì lập tức đến gần, một tay ôm eo tổng giám đốc Thẩm, hôn lên môi anh. Người xem đang nghiêm túc: … Người qua đường ăn dưa: Hôn đi hôn đi! Mà ảnh đế Lương thừa dịp lúc tổng giám đốc Thẩm và cư dân mạng đang ngây người, thì chuyền bóng qua thuận lợi úp một cú ba điểm. Thẩm Úc Tiều rất có khí thế xoay người, làm bộ muốn đánh cậu, nhưng lại bị đâm đầu vào lồng ngực Lương Trung Tuyền. Ảnh đế Lương giơ một ngón tay lên, làm nũng nói: “Nhường em lần này thôi, sau đó sẽ chơi đàng hoàng được không?” Tổng giám đốc Thẩm nhướng mày ý bảo được thôi, trực tiếp đồng ý đề nghị không có chút liêm sỉ này. Ảnh đế Lương lập tức nở nụ cười xán lạn còn hơn ánh mặt trời, đưa bóng cho Thẩm Úc Tiều, rồi làm tư thế phòng thủ. Tổng giám đốc Thẩm làm một động tác giả, lại bị ảnh đế Lương nhìn ra, chắn phía dưới, hai người giống như hai học sinh cấp ba, anh tiến công, tôi lập tức phòng thủ, thân thể chân thật va chạm với nhau, mồ hôi chảy dọc theo cơ bắp, thấm vào cổ áo đang mở rộng. Thời gian hai người nồng nhiệt rất nhiều, nhưng hầu như chưa từng va chạm mãnh liệt như vậy, tình cảm nhiệt liệt giống như rượu mạnh, đọng lại một lúc lâu trong lồng ngực. Lương Trung Tuyền cũng không bị tổng giám đốc Thẩm đè bẹp như trong tưởng tượng của mọi người, thể lực của hai người ngang nhau, cú ba điểm chơi xấu lúc đầu làm cậu vẫn luôn trong trạng thái dẫn đầu. Làm sóng bình luận dường như bị sự nhiệt huyết này cảm nhiễm, mọi người như đang xem một trận bóng, thưởng thức cảnh tượng tuổi trẻ nhiệt huyết. Một lúc sau, không còn ai đếm điểm số nữa, mà chỉ đơn thuần giành bóng, cản lại, úp rổ, ném bóng. Chờ đến khi hai người đã chơi đủ rồi, thì sắc trời đã hơi tối, một tổng giám đốc quyền thế, một ảnh đế nổi tiếng, cả hai không quan tâm đến hình tượng mà nằm trên mặt đất, không ngừng thở hổn hển. Hệ thống: 【Ting, nhiệm vụ thứ chín hoàn thành: + 1 chỉ số tình cảm, tổng chỉ số: 29.】 Yết hầu của ảnh đế Lương nóng lên, nhưng lại mệt đến nỗi không muốn ngồi dậy đi lấy nước, cậu nuốt nước miếng, nghiêng đầu hỏi: “Sao anh lại không nói với em?” Tổng giám đốc Thẩm nhìn lên trần, giọng nói khàn khàn: “Khát.” Ảnh đế Lương xoay người đứng lên, lấy nước suối qua, thuận tay đỡ tổng giám đốc Thẩm ngồi dậy. Thẩm Úc Tiều dựa vào Lương Trung Tuyền uống mấy ngụm, giơ tay trả lại, Lương Trung Tuyền đỡ lấy tay anh, trực tiếp uống hết chai nước. Chờ Lương Trung Tuyền uống xong, Thẩm Úc Tiều cúi đầu nhìn cái chai rỗng trong tay mình, đầu óc bắt đầu trống rỗng. “Anh xem,” Lương Trung Tuyền nắm lấy tay cầm chai nước của tổng giám đốc Thẩm: “Hôn môi gián tiếp.” “Chậc,” Thẩm Úc Tiều khinh thường rầm rì một tiếng, cái gì họ cũng làm rồi, chỉ uống chung một cái cái chai thôi, ngạc nhiên như vậy làm gì. Sống với nhau nhiều năm như vậy, Lương Trung Tuyền đã hiểu ý của tổng giám đốc Thẩm, cậu dí sát vào lỗ tai đối phương, thổi hơi nhỏ giọng nói: “Việc nào làm với anh cũng đáng giá hết, không phân biệt mức độ.” Thẩm Úc Tiều ghét bỏ đẩy tay cậu ra: “Buồn nôn.” Ảnh đế Lương cũng bị lời âu yếm sến súa của mình làm cho buồn nôn —— Ảnh đế Lương cười ha ha, thoải mái mà đứng lên, đưa tay về phía tổng giám đốc Thẩm: “Đứng lên đi, không ăn cơm trưa, anh không đói bụng sao?” Thẩm Úc Tiều không đối phó được với cậu, tự đứng dậy: “Không đói… Không phải anh cố tình không nói cho em biết, chỉ là sau khi tốt nghiệp đại học anh đã không chạm vào bóng rổ nữa, nên không nhớ rõ.” Không ngờ bảo bối nhà mình lại tốn công giải thích, ảnh đế Lương chỉ cảm thấy trong lòng trở nên mềm mại, cậu mỉm cười dắt tay tổng giám đốc Thẩm, không sợ chết hỏi: “Không phải bởi vì chơi tệ quá nên mới ngại nói sao?” Vẻ dịu dàng trên mặt tổng giám đốc Thẩm dần dần biến mất, ảm đạm quay đầu lại nhìn về phía ảnh đế Lương… “A a a cha ơi cứu con!” Lương Trung Tuyền trêu người xong cất bước chạy về góc sân bóng, có một ông lão mặc quần đùi họa tiết hoa và biển cùng với áo thun màu hồng phấn đang đứng ở đó. Thấy mình bị lọt vào camera của máy quay, ông học dáng vẻ của con dâu nhà mình xoay người bỏ chạy, trong nháy mắt biến mất trước màn ảnh, để lại ảnh đế Lương đáng thương bị tổng giám đốc Thẩm đè lại đánh tơi tả.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]