Xem xong bản hướng dẫn khiến người ta không nói lên lời này, Thẩm Úc Tiều cảm nhận được rõ ràng người đang ôm mình cứng đờ trong giây lát.
Vẻ mặt Thẩm Úc Tiều trở nên nghiêm trọng, anh yếu ớt quay đầu lại hỏi: “Em… Mắc chứng bệnh Alzheimer sao?”
Ảnh đế Lương cứng đầu nói: “Không nói đến chuyện này, anh nói cho em biết ly hôn là sao chứ? Cái gì mà anh yêu cầu ly hôn? Không phải không hoàn thành nhiệm vụ mới có kết cục này sao?”
Tổng giám đốc Thẩm lạnh mặt: “Nói chuyện kia trước, tại sao em không nói cho anh biết?”
Lương Trung Tuyền lảng tránh không đáp, tiếp tục truy hỏi: “Anh phải nói rõ cho em biết trước, vì sao anh lại đưa ra yêu cầu ly hôn?”
Thẩm Úc Tiều hung hăng trừng cậu, lần đầu tiên ảnh đế Lương không tỏ ra sợ hãi trước khí thế của tổng giám đốc Thẩm, ngồi ngay ngắn như cũ, chỉ là ngón tay khẽ run rẩy đã bán đứng cậu.
“Được lắm, em không nói thì đêm nay ngủ ngoài này đi.” Trong lòng Thẩm Úc Tiều loạn vô cùng, bị Lương Trung Tuyền bướng bỉnh làm cho tức giận xoay người đi.
Vài giây sau, một cái gối và chăn rơi từ trên lầu xuống dưới, chuẩn xác đáp xuống sô pha.
Ảnh đế Lương đáng thương cầm lấy gối và chăn đi đến phòng cho khách.
Cậu vẫn cảm thấy hệ thống có lỗi, chứng Alzheimer là sự thật, từ khi biết bản thân bị bệnh, đúng là cậu đã vô cùng lo lắng, vẫn luôn tìm kiếm các phương pháp điều trị tích cực, nhưng chưa từng có suy nghĩ muốn ly hôn với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-show-an-ai/1126004/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.