Tầng ba quán trọ, một căn phòng nào đó.
Đồ Thiên Bá ném chiếc túi gấm màu đỏ đã trống rỗng lên bàn, cả người ngồi xiêu vẹo, mặc dù hắn h* th*n trên thấp xuống, cằm tựa vào mặt bàn, nhưng vẫn nhìn xuống vật trong lòng bàn tay -
Một người nhỏ ba tấc.
Nhỏ đến mức có thể được hắn ôm gọn trong lòng bàn tay.
Nhỏ đến mức có thể bị hắn ăn một miếng là hết.
Người nhỏ mặc một bộ áo trắng, tóc dài đến mông. Trước đó Đồ Thiên Bá ngứa tay, đã tết cho y vài bím tóc, còn cắm thêm rất nhiều bông hoa nhỏ, điểm xuyết sau đầu.
Tinh xảo từ đầu đến chân.
Người này chính là A Hồi, người trước đó trên thuyền bay, không kịp đề phòng bị người bên cạnh thi triển thuật thu nhỏ, lại bị đối phương lén lút mang vào Vĩnh Ca Thành.
"He he."
Đồ Thiên Bá dùng một ngón tay chọc cho người nhỏ đang ngồi ngay ngắn ngã xuống, còn tinh nghịch lắc lư sang trái phải hai cái, cười đắc ý và ngông cuồng.
Ngay sau đó, hắn hạ mắt xuống, nhìn chằm chằm vào người nhỏ đang hoảng loạn chỉ có thể ôm chặt ngón cái của mình, không nhịn được cảm thán một tiếng:
"Nho nhỏ cũng thật đáng yêu nha."
Cảnh tượng trước mắt, dường như câu nói 'làm thế nào cũng không trốn thoát khỏi lòng bàn tay ta' đã trở thành hiện thực. Đồ Thiên Bá phớt lờ những tiếng động nhỏ xíu phát ra từ người nhỏ, cứ một mực chọc, chạm, xoa, bóp, rung, nhấc lên rung, khúc khích khúc khích.
Chưa đến nửa canh giờ.
A Hồi đã bị làm cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-sam-vai-chong-cu-sap-roi/5017967/chuong-177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.